Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 656



Nhưng câu "kiếm tu không có mặt" mà Phù Du nói khiến Sở Lạc sững người.

“Hả?”

Nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ thêm, bên ngoài lại vang lên âm thanh ồn ào.

“Cam Đông, Lận Cừu đến rồi!”

Thời Yến đột ngột đẩy cửa bước vào, ánh mắt thoáng thay đổi khi nhìn thấy con Phù Du trên bàn.

Thanh Bá và Đới Sam cũng bước vào theo. Phù Du trong phòng không hề né tránh, thậm chí còn bay thẳng đến trước mặt Thanh Bá.

Thấy vậy, Thanh Bá hơi cau mày, không hiểu ý đồ của Phù Du, nhưng sau khi nghe Sở Lạc phân tích mối liên hệ giữa hắn và Lận Cừu trước đó, hắn đã phần nào có sự cảnh giác và đề phòng với Phù Du.

Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh không thuộc về mình từ con Phù Du ấy truyền vào cơ thể hắn.

Đôi mắt Thanh Bá bỗng mở to.

“Xem ra thiên đạo cũng ưu ái ngươi đấy, Thanh Bá.” Sở Lạc mỉm cười nhẹ, “Ngàn vạn lần đừng phụ kỳ vọng của thiên đạo nhé.”

Sau khi nâng sức mạnh của Thanh Bá lên ngang bằng với Lận Cừu, Phù Du liền dừng lại. Nó đã có sự cân nhắc riêng — tuyệt đối không thể để một bên mạnh, một bên yếu, nếu không dễ phát sinh nội chiến.

Truyền xong sức mạnh, Phù Du bay ra ngoài, lúc này Lận Cừu và các yêu đã đến nơi.

Trong bức thư Phù Du gửi cho hắn, đã nói rõ rằng phải nghe theo sự sắp xếp của Cam Đông. Vì vậy, Lận Cừu đã thu liễm rất nhiều. Ngay sau đó, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh mới của Thanh Bá, không còn dám làm càn.

“Hiện tại trong Bình Chân Tông không có người, nhân cơ hội này chúng ta nên tấn công chiếm lấy. Chỉ cần chiếm được Bình Chân Tông, liền có thể mở rộng lãnh địa ra thêm một khoảng!”

Lận Cừu nhìn thẳng Sở Lạc nói: “Mong ngươi sớm lên đường, đừng lãng phí thời gian.”

Nghe vậy, Sở Lạc khẽ nhíu mày, nhưng cũng  đáp: “Xuất phát.”



Trận chiến giữa Kỳ Thanh Vũ và Ứng Ly Hoài kéo dài suốt cả đêm. Hai người đều là những kẻ có thực lực hàng đầu trong giới tu chân, nhưng dù sao cũng là cố nhân, nên chẳng ai nỡ ra tay chí mạng.

Lúc đầu khí thế hừng hực, đánh càng lâu thì càng bớt dùng đến tuyệt chiêu, đến cuối cùng thậm chí chẳng dùng đến tu vi, chỉ đánh nhau bằng nắm đ.ấ.m như phàm nhân.

Đến khi trời sáng, cả hai đồng thời bị Giới Hư Sơn Thủy Đồ ném ra khỏi tranh.

Trên người Ứng Ly Hoài thì bầm tím, còn mặt Kỳ Thanh Vũ thì có ba vết cào đỏ lòm.

“Kỳ Thanh Vũ, ngươi đúng là đồ nhát gan!”

 

Vừa dứt lời, Kỳ Thanh Vũ từ dưới đất bật dậy, tung một cú đá bay hắn xa cả chục mét, lưng đập mạnh vào tảng đá mới dừng lại.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ngươi còn dám xưng là Yêu Đế à!”

“Đừng tưởng ta không nhìn ra, ngươi thực chất thân thiết với Bạch tiên sinh hơn, chỉ vì Sở Lạc giống Bạch tiên sinh nên ngươi mới nghe lời nàng ấy. Ngươi căn bản không biết mình nên làm gì! Ngươi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chuộc lại lỗi lầm, khiến sư tôn ngươi trở lại như xưa!”

Khóe mắt Kỳ Thanh Vũ đỏ lên.

“Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ tới sao? Nhưng nếu đi theo con đường của ngươi, ta sẽ là tội nhân phản bội sư môn, phụ lòng sư tổ, phụ lòng sư tôn. Khi đó, ta không còn là Kỳ Thanh Vũ nữa.”

“Vậy nên ta mới nói ngươi là đồ nhát gan! Ha ha ha… Ngươi sợ đủ thứ, còn ta chẳng sợ gì hết! Kỳ Thanh Vũ, mở to mắt ra mà nhìn! Nhìn ta sửa lại tất cả, kể cả ký ức của nàng ấy… Ta sẽ không để nàng ấy nhớ lại bất kỳ chuyện buồn nào.”

“Cũng sẽ không để nàng ấy nhớ đến các ngươi nữa. Một đám không xứng đáng!”

Vừa dứt lời, Kỳ Thanh Vũ cau mày, tiện tay nhặt một tảng đá ném về phía Ứng Ly Hoài.

Nhưng hòn đá bị yêu lực của Ứng Ly Hoài đánh bật trở lại, đập thẳng vào trán Kỳ Thanh Vũ, để lại một vết đỏ chót.

“Lười đôi co với ngươi nữa, đồ ngốc.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ứng Ly Hoài đứng dậy, phủi bụi trên người, nghiến răng: “Sở Lạc đang ở đâu?”

Kỳ Thanh Vũ trừng mắt lườm hắn một cái.

Ứng Ly Hoài chẳng hề bận tâm, nói tiếp: “Đợi ta bắt được nàng ta cho xem!”

Nói rồi, hắn hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất.

Kỳ Thanh Vũ nằm lại trên đất, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, mím chặt môi.

Máu loang trên gương mặt tuấn tú, trông thê thảm nhưng cũng thật đẹp.

“Sư tổ…”

Giọng nói chứa đầy ấm ức.

Khi Kỳ Thanh Vũ và Ứng Ly Hoài đánh xong quay lại Bình Chân Tông, vừa hay bắt gặp Sở Lạc đang dẫn người của Phù Du bao vây nơi này.

Hai bên đối mặt, ai nấy đều sững sờ.

Tâm trạng của Kỳ Thanh Vũ lúc này cực kỳ tệ, lập tức triệu hồi Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm. Áp lực khủng khiếp khiến đám yêu tộc sợ đến run rẩy.

Khi đám yêu không chịu nổi mà lùi lại một bước, ánh mắt Kỳ Thanh Vũ cũng quét qua Sở Lạc đang đứng ở một góc. Hắn chớp mắt, rồi lại thu kiếm về.

Hắn đi thẳng về phía sơn môn của Bình Chân Tông, đi đến đâu, sinh linh Phù Du né sang hai bên nhường đường, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đi lên núi.

Đợi đến khi bóng dáng Kỳ Thanh Vũ biến mất khỏi tầm mắt, hiện trường lúng túng mới có chút động tĩnh.

“Chúng ta…” Bạch Mai trông rõ ràng là muốn rút lui, quay sang nhìn Lận Cừu: “Còn đánh nữa không?”

Lận Cừu hồi tưởng lại khí thế lúc nãy khi kiếm tu kia triệu hồi ra Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm, cùng với sát ý khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Không cần nghi ngờ gì, nếu lúc đó hắn chỉ hơi không vui một chút, bản thân đã sớm c.h.ế.t dưới kiếm rồi.

Nhưng hắn lại không chịu thừa nhận mình sợ hãi, bèn quay sang nhìn Sở Lạc: “Hỏi ngươi đấy, đánh hay không đánh?”

Khóe miệng Sở Lạc giật giật hai cái, ánh mắt nhìn lên bầu trời, đang tìm kiếm bóng dáng của Phù Du. Bỗng nhiên, ở cuối tầm nhìn, nàng thấy một chấm đỏ quen thuộc xuất hiện.

Chấm đỏ ấy ngày càng lớn, rồi dần hiện rõ là bóng dáng một người, đang bay nhanh về phía này.

Mắt Sở Lạc chợt mở to, giây sau liền hét lớn: “Tránh ra mau!”

Lời vừa dứt, đám yêu tộc vẫn còn nơm nớp lo sợ vì Kỳ Thanh Vũ lập tức run lên, vội vàng tản ra hai bên.

Chỉ trong chớp mắt, một luồng quỷ khí cực mạnh như lưỡi d.a.o c.h.é.m thẳng từ trên không trung xuống. Sinh linh Phù Du né kịp nên không ai bị thương.

Ngay tại chỗ, luồng quỷ khí này đã bổ ra một khe sâu lớn, và trong khe ấy, một con côn trùng màu vàng nhạt hoảng loạn bay vọt ra, cuống cuồng lao về phía xa hơn để trốn thoát.

Bóng dáng Kim Tịch Ninh chớp mắt đã đến nơi, rồi lập tức đuổi theo hướng Phù Du vừa bay đi. Nhưng khi bay giữa không trung, nàng bỗng liếc mắt nhìn lại vị trí ban nãy.

“Ừm?”

Vừa rồi hình như nàng trông thấy Lạc Nhi?

Sau khi Kim Tịch Ninh rời đi truy đuổi Phù Du, tại chỗ chỉ còn lại một đám yêu tộc ngồi chồm hổm ôm đầu.

Vừa mới chứng kiến kiếm tu được gọi là “vô địch truyền thuyết”, chớp mắt lại thấy nữ tử áo đỏ khó dây vào kia xuất hiện.

Bọn yêu tộc luôn cho rằng mình là chủng tộc cao quý nhất trong thiên địa của Phù Du, giờ phút này lại rơi vào trạng thái nghi ngờ sâu sắc về chính mình.

Thời Yến cũng lặng lẽ nhích đến bên cạnh Sở Lạc, khẽ hỏi: “Giờ phải làm sao?”

Sở Lạc định thần lại, ánh mắt bỗng lóe sáng.

“Đã đến lúc thu lưới rồi.”

Sau khi nói xong, Sở Lạc chuyển ánh mắt về phía Lận Cừu.

Những yêu tộc khác không biết thân thể thật của Thiên Đạo là Phù Du, nhưng ba yêu tộc là Lận Cừu, Công Nghi và Bạch Mai thì đã nhận ra, giờ phút này cũng không còn cách nào khác.