Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 655: Phong cảnh Hư giới.



Trong phủ thành chủ, Lận Cừu vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào. Trong khi đó, tờ giấy trong tay Sở Lạc lại xuất hiện một hàng chữ mới.

“Loại bỏ thế lực của sòng bạc ngầm dưới lòng đất, ngươi nghĩ nên sắp xếp thế nào để phần thắng cao hơn?”

Thấy câu hỏi này, khóe môi Sở Lạc khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

“Ta muốn tiến cử một người – Thanh Bá.”

“ Hắn không thể gánh vác nổi sức mạnh này.”

“Nếu ngài nhìn hắn bằng con mắt chọn đồng minh, đương nhiên hắn không xứng đáng. Nhưng nếu coi hắn là một thanh vũ khí… thì lại rất đáng để sử dụng.”

“Vũ khí?”

“Hắn có hai điểm yếu chí mạng: một là thù hận với Lận Cừu, hai là tình yêu dành cho Đới Sam. Chỉ cần liên quan đến hai điều này, hắn có thể bất chấp tất cả, liều mạng không tiếc thân. Vậy nên cũng dễ kiểm soát và lợi dụng. Người thông minh, có chủ kiến thì không cần quá nhiều; người biết nghe lời, có thiên phú mới là thứ càng nhiều càng tốt.”

Sở Lạc khẽ mỉm cười tiếp lời: “Ta đã cố ý dẫn Đới Sam đến đây là để khống chế hắn. Hiện tại hắn vẫn chưa biết mình đã rơi vào bẫy của ta. Nếu sử dụng tốt những điều này, thì những việc hắn có thể hoàn thành chẳng phải còn nhiều hơn cả Lận Cừu sao?”

Phù Du lần này không trả lời ngay.

Nó chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng: sao trước kia mình lại chưa từng nghĩ ra cách này nhỉ?

Một lúc lâu sau, mặt giấy trắng mới hiện lên dòng chữ cuối cùng của Phù Du:

“Trông đợi biểu hiện của ngươi.”

“Haha… Ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng đâu, nhất định vậy.”

Đêm hôm ấy, trên một ngọn núi hoang vắng cằn cỗi, Kim Tịch Ninh ngồi nơi đỉnh núi, ngửa đầu ngắm vầng trăng dường như gần trong gang tấc, mà cũng xa tít chân trời. Đôi mày nàng cau chặt lại.

“Hình như ta đã quên mất điều gì đó…”

Gió đêm khẽ lướt qua, nhẹ nhàng lay động mái tóc nàng. Sắc mặt Kim Tịch Ninh dần trở nên nghiêm túc.

Ứng Ly Hoài vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, ngơ ngác nhìn nàng. Nghe thấy tiếng nói ấy, hắn mới giật mình tỉnh lại.

“Thần tiên tỷ tỷ, tỷ quên cái gì vậy?”

“Tâm nguyện ban đầu.”

Nghe vậy, Ứng Ly Hoài thoáng chấn động, sau đó trong đáy mắt lại lướt qua một tia thương xót.

“Rồi sẽ nhớ lại thôi. Những điều mà tỷ đã đánh mất, ta sẽ từng chút một tìm lại hết cho tỷ, không để sót điều gì.”

Nghe hắn nói vậy, Kim Tịch Ninh cũng nghiêng đầu nhìn sang.

“Tiểu Bạch, ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ, tâm nguyện ban đầu của ngươi… vẫn còn đó sao?”

“Tâm nguyện của ta… từ trước đến nay chưa từng thay đổi.”

Ứng Ly Hoài mỉm cười đáp lại nàng, rồi lại vội vàng né tránh ánh mắt của Kim Tịch Ninh. Đúng lúc ấy, một cánh hoa mai chợt bay ngang qua tầm mắt hắn.

Thấy vậy, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn nói:

“Thần tiên tỷ tỷ, ta đi trước một lát.”

Lần theo hương hoa còn sót lại, chẳng bao lâu sau, Ứng Ly Hoài đã nhìn thấy Kỳ Thanh Vũ đang đứng ở phía xa.

 

Ứng Ly Hoài lạnh mặt nói: “Xem ra, lão bằng hữu U Bàn cũng chẳng cản nổi ngươi.”

 

“Hắn đã chạy rồi.” Đây là lần đầu tiên Kỳ Thanh Vũ gặp lại Ứng Ly Hoài kể từ khi trở về Linh Vân Tông. Do dự một lúc, hắn cất tiếng:



“Tiểu Bạch…”

 

“Ta từ lâu đã có tên, là Ứng Ly Hoài.”

 

Giọng điệu lạnh nhạt, xa cách ấy khiến Kỳ Thanh Vũ sững người một lát.

 

“Thanh Ngọc tâm ma kiếm không nên trở thành hung khí làm tổn thương người bên cạnh.”



Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ứng Ly Hoài biết Kỳ Thanh Vũ đang ngạc nhiên điều gì, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một nỗi oán khí đã chất chứa suốt hơn năm trăm năm:



“Kỳ Thanh Vũ, ngươi xưng là đệ nhất kiếm đạo, vậy mà ngay cả kiếm của chính mình cũng không khống chế nổi, khiến sư tôn của ngươi thành ra thế kia — ngươi còn mặt mũi nào đối mặt với nàng ấy, đối mặt với Bạch tiên sinh!”

 

“Là ta có lỗi với sư tôn, phụ lòng sư tổ.”



Kỳ Thanh Vũ cúi thấp đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng Ứng Ly Hoài:



“Nhưng yêu đế bệ hạ, những việc hiện giờ ngươi đang làm… mở ra cấm cảnh Phù Du mà sư tổ đã phong ấn, là do ngươi sắp đặt phải không?”

 

Thấy ánh mắt dứt khoát, quyết liệt khác hẳn ngày xưa của Kỳ Thanh Vũ, lòng Ứng Ly Hoài cũng khẽ lay động, hắn cười khẽ:



“Không sai, là ta.”

 

“Ta quên mất, đã lâu như vậy rồi, ngươi sớm không còn là Kỳ Thanh Vũ năm xưa nữa. Xem ra thay đổi rất nhiều. Đã không thể quay về như trước, vậy thì không nhắc chuyện cũ nữa, chỉ nói chuyện hiện tại.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ứng Ly Hoài mỉm cười nói tiếp:



“Ngươi tìm ta hôm nay, chắc không chỉ để chất vấn tội lỗi?”

 

“Tất nhiên còn chuyện khác.”



Lông mày Kỳ Thanh Vũ nhíu chặt: “Tránh xa sư tôn ta ra.”

 

“Sư tôn ngươi?”



Ứng Ly Hoài nheo mắt: “Ngươi cho rằng nàng ấy còn nhận ra ngươi sao?”

 

Không khí xung quanh tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

 

“Bà ấy không nhận ra ta, là do lời nguyền từ Thanh Ngọc tâm ma kiếm.”



Gió lạnh xoáy quanh người Kỳ Thanh Vũ.



“Cho dù nàng ấy nhận ra ngươi thì sao? Ngươi vẫn là kẻ phản đạo. Ngươi, có gì đáng kiêu ngạo?”

 

Lời vừa dứt, trong mắt Ứng Ly Hoài ánh lên sát khí.

 

“Ta cứ không đi đó, thì sao!”

 

Ngay lập tức, kiếm trận Thanh Ngọc hình thành, tách biệt hoàn toàn nơi này với thế giới bên ngoài. Trong trận tràn ngập kiếm khí, sát khí cuồn cuộn, khí thế ấy  không thể xem thường.

 

“Quả nhiên, cuối cùng cũng đến lúc này.”



Ứng Ly Hoài chậm rãi nói, nâng tay lên, trong lòng bàn tay, một vật phát ra ánh sáng trắng dần hiện rõ hình dáng.

 

Một cuộn tranh hoạ dài hiện ra, khí thế toát ra từ đó không hề thua kém kiếm trận của Kỳ Thanh Vũ.

 

Nhìn thấy bức họa trong tay Ứng Ly Hoài, Kỳ Thanh Vũ cảm nhận được sự cộng hưởng từ Thanh Ngọc tâm ma kiếm, nguồn gốc bức họa này đã quá rõ ràng.

 

“Hóa ra là ngươi…”

 

Chưa kịp nói xong, thân ảnh Ứng Ly Hoài đã biến mất khỏi chỗ cũ, lập tức xuất hiện trước mặt Kỳ Thanh Vũ.

 

Kỳ Thanh Vũ rút kiếm ngăn cản luồng yêu lực mạnh mẽ kia, thì ngay sau đó, bức họa trong tay Ứng Ly Hoài bật mở, một bức tranh sơn thủy hiện ra trước mắt, ở rìa tấm họa có năm chữ mạnh mẽ rắn rỏi:

 

Giới Hư Sơn Thủy Đồ.

 

Chỉ trong tích tắc, thân hình và khí tức của Ứng Ly Hoài biến mất hoàn toàn, trong tranh thấp thoáng hiện ra hình ảnh một con Bạch Hổ.

 

Kỳ Thanh Vũ vừa định nhìn kỹ thì ngay lúc ấy, một lực hút cực mạnh từ trong tranh truyền ra, kéo hắn vào trong chỉ trong nháy mắt.

 

“Phập” — một tiếng vang khẽ, Giới Hư Sơn Thủy Đồ đóng lại lần nữa.

Đêm ấy Trên núi, gió lạnh thổi ào ào.

Sở Lạc chống cằm bên cửa sổ, lẩm bẩm: “Đêm nay gió to thật…”

Nói đoạn, nàng ngáp một cái, đóng cửa sổ lại rồi trèo lên giường.

“Ngủ thôi.”

Sở Lạc nằm trên giường, nhắm mắt suốt đêm suy nghĩ làm sao để giăng bẫy  Phù Du.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã cảm thấy trong phòng có điều gì đó không ổn.

Nàng ngồi dậy nhìn về phía bàn, chỉ thấy một con côn trùng màu vàng nhạt đang đậu trên đống sách vở lộn xộn.

[ Phù Du kìa, lại đến nữa rồi. Nó  mê mẩn ngươi mất rồi.]

“Đành nói là… nó có mắt nhìn đấy chứ.”

Sở Lạc vừa vươn vai, một giọng nói lạ chợt vang lên trong thức hải, không phải của Hoa Hoa.

“Kiếm tu không có mặt, lập tức tấn công Bình Chân Tông!”

Giọng nói ấy giống hệt bản tin mà cô từng nghe trong sòng bạc dưới lòng đất khi còn là Quỷ Vương…không ngờ lại chính là giọng của Phù Du.