"Ta không hiểu mấy thứ tu luyện này," Cam Đông liền đưa trận bàn trong tay cho Công Nghi bên cạnh: "Hay là Công Nghi thúc thúc xem giúp đây là thứ gì đi."
Phù du chăm chú nhìn chằm chằm vào trận bàn trong tay họ. Nếu nhớ không lầm, trước đó Sở Lạc từng giả dạng Cam Đông cũng định dùng loại trận bàn này để đối phó với nó.
Rốt cuộc thứ này là gì?
Công Nghi cẩn thận nghiên cứu một hồi, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
"Trận pháp này có tác dụng dẫn động địa mạch chi lực. Bọn họ chôn loại trận pháp này xuống để làm gì?"
"Trước mắt đừng bàn nhiều nữa, dù gì cũng không có lợi gì với chúng ta. Nghe nói còn có nhiều nơi khác cũng bị chôn loại trận bàn này, chúng ta phải mau chóng tìm cho hết." Cam Đông lại nói.
Chúng yêu không có ý kiến gì, vừa mới tản ra đi tìm thì đã thấy "Lận Cừu" quay trở lại.
Lận huynh quay lại rồi!"
"Lận Cừu huynh, huynh không sao chứ? Chúng tôi tìm khắp nơi mà không thấy huynh!"
"Đúng vậy đó, huynh vừa rồi đi đâu vậy?"
Thấy vậy, phù du liền ẩn vào trong tóc Thanh Bá, giọng nói trực tiếp vang lên trong thức hải hắn:
"Đi đến gần, nhưng phải tránh xa Cam Đông kia."
Thanh Bá làm theo lời, đồng thời liếc mắt nhìn Cam Đông đang tái mặt, chau mày lại rồi bắt chước giọng điệu của "Lận Cừu" lúc trước hỏi: "Sao ngươi lại ở đây!"
"Khụ khụ khụ... Ta bị tu sĩ bắt đi rồi, là Thanh Bá và Thời Yến phát hiện ra ta, mới cứu được ta ra, nhưng mà Thanh Bá..." Ánh mắt Sở nhìn về phía "Lận Cừu" đang nằm trên xe lăn, thoi thóp thở: "Thương thế quá nặng rồi."
"Cái gì mà bị tu sĩ bắt? Rõ ràng ngươi vẫn luôn đi cùng ta, hơn nữa ngươi đã c.h.ế.t rồi mà!" Thanh Bá tiếp tục nói.
Nghe vậy, Sở Lạc hơi cau mày, sau đó lên tiếng:
"Chuyện trước ta cũng nghe mọi người kể lại rồi. Khi còn ở chân núi Bình Chân Tông, có tu sĩ bắt ta đi. Khi đó có người giả dạng ta, dẫn nhóm người kia quay lại Thanh Linh Thành, còn lại thì chia thành ba đường, rõ ràng là muốn phân tán lực lượng của mọi người."
"Ta cũng không biết kẻ đó là ai. Sau khi Thanh Bá và Thời Yến cứu ta ra, ta mới dần đoán ra, liền triệu tập mọi người quay lại, chỉ là liên hệ với ngươi mãi không được. Giờ ngươi quay lại rồi, cũng tiện nói rõ chuyện gì đã xảy ra."
Thanh Bá hừ lạnh một tiếng: "Vì sao ta phải tin những lời ngươi nói? Ngươi bị tu sĩ bắt, vậy tại sao chúng không g.i.ế.c ngươi?"
"Tu sĩ sẽ không dễ dàng ra tay g.i.ế.c phàm nhân đâu." Thời Yến ở bên cạnh lên tiếng.
Sở Lạc cũng tiếp lời:
"Hơn nữa trên người ta không có sức mạnh do Thiên Đạo ban cho, nên ngay từ đầu chúng cũng không có ý g.i.ế.c ta. Bọn chúng chỉ muốn mượn thân phận của ta thôi. Nhưng có điều này ta vẫn thấy khó hiểu …Lận Cừu, ngươi chưa từng nghi ngờ sao?"
"Giữa ngươi và ta vốn đã căng thẳng đến mức nào thì chẳng cần nói nữa. Kẻ đó giả mạo ta mà dám đề xuất đi cùng ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nghi ngờ sao?"
Thanh Bá không trả lời nữa, dù sao những lời bọn họ nói đều là để cho phù du nghe. Chẳng rõ nó đã tin được bao nhiêu.
Sau đó, Thanh Bá làm theo yêu cầu của phù du, kể lại chuyện Cam Đông bất ngờ biến thành Sở Lạc, đồng thời giấu nhẹm phần liên quan đến phù du.
Phù du tiếp tục ở lại trên người Thanh Bá, tỉ mỉ quan sát từng người phía trước, từng con yêu một.
"Về sau chúng ta bám theo đám tu sĩ đã bắt ta, từ đó phát hiện ra chuyện đại cục thiên địa đang thay đổi." Sở Lạc lại tiếp tục nói.
Thanh Bá giả vờ kinh ngạc: "Cục diện Thiên địa thay đổi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Lạc giải thích:
"Nói đơn giản thì, những tu sĩ kia đã che giấu được tất cả chúng ta, từ một tháng trước đã bắt đầu hành động, âm thầm chôn xuống trận bàn ở các nơi trọng yếu trong thiên địa này. Khi tất cả trận bàn đều được bố trí xong, chỉ cần kích hoạt trận cuối cùng là có thể dẫn động toàn bộ, tụ hội thiên địa chi lực hùng mạnh, đạt được mục đích của bọn chúng."
Nghe xong, Công Nghi vẫn đang nghiên cứu trận bàn bên cạnh bỗng biến sắc.
"Trận bàn này vẫn luôn đang vận hành… chẳng lẽ, trận cuối cùng đã bị kích hoạt rồi sao?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Phù Du chợt nhớ lại trận bàn trong tay Sở Lạc lúc trước. Khi đó, trận bàn quả thực cũng đang vận hành.
Chỉ là, mỗi khi nhớ tới Sở Lạc, Phù Du lại nhìn về phía Cam Đông trước mặt mà thấy thấp thỏm bất an, nó luôn có cảm giác người này cũng chính là Sở Lạc cải trang.
Nhưng điều đó là không thể. Nó rõ ràng đã tự tay kết liễu Sở Lạc rồi.
Sở Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trống không, sắc mặt nghiêm nghị: "Nếu nói vậy... thì thiên địa chi lực, đã bị kích hoạt rồi sao?"
Chúng yêu cũng ngước nhìn theo ánh mắt nàng lên trời.
"Chẳng thấy gì cả..."
"Thiên địa chi lực đâu? Ngươi có cảm nhận được không?"
"Không hề, có khi nào nàng ta nói dối?"
Đám yêu nghi hoặc bàn tán, nhưng lúc này, giọng nói của Phù Du vang lên trong đầu Thanh Bá:
"Con bé đó không nói dối."
"Thiên địa chi lực đã bị Sở Lạc kích phát rồi. Không ngờ nàng ta còn dám giả dạng Cam Đông để tiếp cận ta. Tuy trận bàn kia đã vỡ, nhưng sức mạnh thiên địa đã tụ hội thì không dễ dàng tan biến."
"Ngươi hỏi kỹ nó về chi tiết vụ bị bắt cóc, để xem có đúng là Cam Đông thật không."
Dù nói vậy, Phù Du hiện tại cũng đã thả lỏng cảnh giác.
Nếu người trước mặt là giả, sao lại biết chuyện trọng yếu như thiên địa chi lực?
Thì ra suốt thời gian qua, cảm giác có một luồng sức mạnh đáng sợ luôn đeo bám lấy nó là vì trận bàn kia đã bị Sở Lạc âm thầm kích hoạt.
Giờ phải nhanh chóng tìm cách phá hủy tất cả những trận bàn còn chôn dưới đất.
Thanh Bá bước đến dò hỏi chi tiết, Sở Lạc đáp đâu ra đó, hoàn toàn tự nhiên.
Sau khi chúng yêu tản ra để đi tìm trận bàn, Sở Lạc lại kéo Thời Yến và Thanh Bá sang một góc riêng.
"Lận Cừu, chúng ta đều là người làm việc vì Thiên Đạo, có vài chuyện cũng không cần giấu ta nữa đâu. Ta thấy thương thế của ngươi không nhẹ, là do nữ tu sĩ tên Sở Lạc đánh sao? Còn nữa, ngươi vô duyên vô cớ đi xa như vậy, rốt cuộc là để làm gì?"
Nếu không biết nàng đang đóng kịch, lúc này Thanh Bá cũng suýt tin đây là phàm nhân Cam Đông thật rồi.
Thanh Bá định tiếp tục giả giọng Lận Cừu mà đáp lại, thì Phù Du đã bay ra khỏi tóc hắn, hạ xuống vai.
Sở Lạc thấy vậy, ánh mắt hơi biến sắc: "Thiên..."
"Đừng nói ra." Giọng Phù Du vang lên trong đầu nàng ngăn lại lời sắp thốt ra.
"Ngươi có biết bọn chúng đã chôn bao nhiêu trận bàn không?"
"Chỉ biết là rất nhiều, ta cũng nghe được vài vị trí đại khái." Sở Lạc trả lời.
"Phải phá hủy càng nhiều trận bàn càng tốt trong thời gian ngắn nhất, làm tan rã luồng thiên địa chi lực đã kết tụ. Ngươi mau đi sắp xếp người."