Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 660: Mở ra xem



"Vâng." Sở Lạc gật đầu đáp.

Nàng quay người đi sắp xếp những việc mà Phù Du giao phó, đồng thời vẫn chú ý quan sát nó, nó vẫn đang ở trên vai Thanh Bá, không hề đi theo nàng.

Xem ra nó vẫn còn sợ hãi chuyện trước đó.

Sở Lạc lại ngẩng lên nhìn trời.

Chỉ còn nửa ngày nữa, nhất định phải bắt được Phù Du trước khi mặt trời lặn, nếu không đợi đến đêm khi nó c.h.ế.t tự nhiên, thì cả đêm nay sẽ không thể phong ấn được nó.

Vả lại thời gian kéo dài càng lâu thì càng dễ để lộ sơ hở. Phù Du hiện tại chỉ là bị che mắt tạm thời, chẳng ai dám chắc lúc nào nó sẽ tỉnh táo lại.

Theo sự sắp đặt của Sở Lạc, những yêu tộc có thực lực mạnh đều bị phái đi xa, còn nhóm  nàng thì dẫn theo một số yêu tộc yếu hơn ở lại, tiếp tục tìm kiếm trận bàn dưới lòng đất.

Như vậy, khi nàng ra tay, chỉ cần Thanh Bá và Thời Yến là đủ để ngăn cản những yêu tộc còn lại.

Thời gian từng chút một trôi qua, Sở Lạc vẫn cần mẫn chỉ huy yêu tộc đào hố, đợi đến khi cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nàng âm thầm lấy lại thần luyện thạch từ tay Thanh Bá.

Nhưng nàng vẫn cần tiếp tục chờ,  chờ đến khi Phù Du rời khỏi vai Thanh Bá và bay đến người nàng.

Khi ra tay, tuyệt đối không thể để Phù Du có thời gian phản ứng, chỉ cần chậm một nhịp thở cũng có thể khiến Thanh Bá gặp nguy.

Lại thêm một canh giờ trôi qua, trời dần tối, Sở Lạc cũng không thể đợi thêm được nữa, nàng gọi Thời Yến tới.

"Đào xuống chỗ này thử xem, biết đâu có thứ gì đó." Sở Lạc nói, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt.

Thời Yến hiểu ý, dùng kiếm khí c.h.é.m ra một hố sâu, nhảy xuống trong chớp mắt.

Khi tới đáy hố, Thời Yến dừng lại một lúc, rồi từ trong pháp khí trữ vật của mình lấy ra một bức trận đồ bất kỳ, dính chút bùn đất lên rồi mới nhảy lên mặt đất.

Lúc này Thanh Bá đang tìm trận bàn ở một chỗ khác nên không chú ý tới bên này.

Phù Du trên vai hắn thấy Thời Yến đưa vật gì đó cho Sở Lạc thì cũng sinh lòng tò mò, nhưng thấy nàng mãi không mở ra, nó bắt đầu không chịu đuợc.

Không nhịn được nữa, Phù Du liền bay về phía nàng, cũng vì dạo gần đây Sở Lạc biểu hiện siêng năng, không có chút khả nghi nào nên nó đã buông lỏng cảnh giác.

Cảm nhận được Phù Du đáp xuống vai mình, ánh mắt Sở Lạc khẽ động, nhưng nàng vẫn tiếp tục trò chuyện với Thời Yến, giả vờ như chưa phát hiện gì, lặng lẽ quan sát phản ứng của Phù Du bằng khóe mắt.

"Thứ này liệu có gì bất thường không?"

“Ta kiểm tra rồi, không có d.a.o động linh lực.” Thời Yến nói, cũng kín đáo liếc nhìn vai nàng.

 

Sở Lạc ra hiệu bảo hắn có thể rút lui.

 

“Có lẽ nó có liên quan đến thiên địa chi lực, tiếc là lão Công Nghi không có ở đây, đợi ông ấy về rồi xem kỹ hơn. Ngươi qua bên kia tìm tiếp.”

 

Thời Yến rời đi. Ngay sau đó, trong thức hải của nàng vang lên giọng Phù Du: “Mở ra xem.”

 

Lúc này nàng mới giả vờ vừa phát hiện ra nó, rồi làm theo lời, chậm rãi mở trận đồ ra.

 

Toàn bộ chú ý của Phù Du lúc này đều dồn vào tấm bản đồ, không nhận ra động tác mờ ám của nàng.

 

Nó chăm chú nhìn vào, nghi hoặc tại sao trận đồ lại được chôn dưới đất. Nhưng ngay lúc ấy, nó đột nhiên thấy từ tay áo của nàng trượt xuống một viên đá đỏ như m.á.u … Thần luyện thạch.

 

Nó lập tức cảnh giác, vỗ cánh định bay đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng chưa kịp bay được bao xa, vài đạo bạch quang như sợi tơ phóng thẳng đến, trong nháy mắt đan thành một tấm lưới thần lực, chặn trước mặt nó!

 

Lực lượng cổ thần từ Thần luyện thạch  bộc phát. Lúc trước nó chỉ cảm thấy một chút áp lực mơ hồ, chưa đến mức sợ hãi. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy lưới thần lực, nó theo bản năng sinh ra sợ hãi quay đầu tháo chạy.

 

Nhưng Sở Lạc đã sớm đoán được. Nàng kích phát toàn bộ lực còn lại trong viên đá, khiến hàng vạn sợi tơ trắng phóng ra, bay vút như linh xà, quấn chặt lấy Phù Du, hình thành một nhà tù thần lực dày đặc bao phủ nó.

 

Ngay sau đó, nàng nghe thấy “phập”  Phù Du đập mạnh vào tường lồng giam.

 

Rồi một giọng nói giận dữ, không phải truyền âm vào đầu nàng mà là vang khắp xung quanh:

 

“Ngươi không phải Cam Đông! Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể điều khiển loại sức mạnh này?!”

 

Câu nói ấy vừa vang lên, mọi yêu tộc xung quanh đều giật mình, đồng loạt quay về phía nàng.

 

Và rồi họ đều sững sờ phát hiện ,nữ tử phàm nhân ấy lúc này đang dùng một loại lực lượng kỳ dị chưa từng thấy, điều khiển nhà giam ánh sáng!

 

Phù Du đã bị vây chặt không thể thoát. Trên mặt Sở Lạc hiện một nụ cười nhạt, nhưng không hề lơ là.

 

Bởi nàng biết rõ, chỉ mới giam được nó , còn chưa thể phong ấn.

Sở Lạc tiếp tục điều khiển Thần luyện thạch, từ từ siết chặt lồng giam. Nhưng bên trong, Phù Du cũng không ngừng phản kháng khiến mồ hôi nàng lấm tấm trán,  lồng giam hầu như không tiến triển thêm chút nào.

"Ha..." Sở Lạc lạnh giọng đáp lại câu hỏi của Phù Du: "Ta là ai, chẳng phải ngươi đã thấy rồi sao?"

Nghe vậy, Phù Du bỗng chấn động.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Ngươi là... Sở Lạc?! Không, không thể nào! Ngươi rõ ràng đã bị ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi! Ngươi vẫn là Cam Đông, một tu sĩ giả dạng phàm nhân, từ đầu đã có mưu đồ tiếp cận ta!"

Sở Lạc cười khẽ, giọng dịu mà cay: "Hay là... ngươi nghĩ đến khả năng: Cam Đông chính là Sở Lạc?"

Lúc này, lồng giam lại thu nhỏ thêm một chút, tuy chậm nhưng vẫn đang siết lại từng tấc.

Phù Du cười lạnh, giọng nghiến răng:



"Ta thật sự xem thường ngươi. Khi xưa chỉ chú ý đến hai kẻ đi cùng ngươi, một tên điên, một tên đần. Còn ngươi, một tu sĩ Nguyên Anh vô danh, chẳng ai thèm để ý.

Không ngờ cuối cùng lại là ngươi bày mưu hại ta. Đáng chết!"

Sở Lạc cười lớn: "Nguyên Anh vô danh? Vậy còn bây giờ thì sao? Ngươi thấy ta có đủ tư cách lên sân khấu chưa?"

“Hừ, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ cần giam giữ ta là đã xong chuyện sao?”

Giọng nói của Phù Du tràn đầy khinh thường. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sức mạnh vô hình bỗng bùng phát ra xung quanh.

Lập tức, những sinh linh Phù Du xung quanh  vốn đang đứng quan sát chưa rõ chuyện gì xảy ra, như thể vừa nhận được mệnh lệnh, bất ngờ bị kích hoạt. Đôi mắt chúng  đỏ ngầu như chó điên lao thẳng về phía Sở Lạc.

Thấy vậy, Thời Yến lập tức rút kiếm bảo vệ nàng. Hắn định gọi Thanh Bá tới trợ giúp, nhưng chợt kinh hãi khi thấy trong đám yêu vật mắt đỏ ấy lại có cả thân ảnh của Thanh Bá, ngay cả Lận Cừu… người đang nằm bẹp trên xe lăn như đã hấp hối cũng đột nhiên đứng bật dậy như con rối bị giật dây.

 

“Không ổn rồi.” Thời Yến đột nhiên nhận ra, “Tất cả những kẻ từng nhận được sức mạnh của nó… đều sẽ trở thành con rối cho nó sai khiến!”