Thời Yếm giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Trong những tia kiếm quang lấp lánh, từng bóng người mấy chục đệ tử hạ xuống, họ đều mặc đạo bào của đệ tử Bình Chân Tông, là những người đã cảm nhận được dị động ở nơi này chạy tới ứng cứu.
Nhưng ngay khi các sư đệ vừa đáp xuống, trước mặt Thời Yếm đã xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ.
Tần Tiểu Sa hai tay nhấc thanh trọng kiếm lên, rồi mơ màng nhìn về phía Thanh Bá trước mặt.
"Ta không nhận ra đây là ai cả," Tần Tiểu Sa vừa kéo lê trọng kiếm rời đi vừa nói: "Ta không đánh nữa."
Thế nhưng nàng vừa mới cử động một chút, Thanh Bá đã phản công, một chưởng mang theo yêu lực đánh thẳng vào mặt nàng, Tần Tiểu Sa phản ứng nhanh, vội nhấc kiếm đỡ lấy.
Âm thanh trầm đục xen lẫn tiếng nổ chói tai vang lên, trọng kiếm của Tần Tiểu Sa bị yêu lực của Thanh Bá đánh bay thẳng ra xa, còn thân hình nhỏ bé nấp sau kiếm cũng đã biến mất.
Các đệ tử Bình Chân Tông vừa đáp xuống đất mới nhận ra chuyện này, ngay sau đó liền thấy bàn chân của một đứa trẻ nhỏ đột ngột xuất hiện phía sau đầu Thanh Bá, rồi mượn lực từ một bên, tung một cú đá mạnh vào đầu hắn.
Tốc độ đó nhanh đến mức Thanh Bá không kịp phản ứng đã bị đá bay ra xa, đập gãy liền mười cây cổ thụ to lớn mới chịu dừng lại.
Tần Tiểu Sa vẫn đang lơ lửng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Thanh Bá bị đá văng đi, sau đó giơ tay về hướng trọng kiếm bị đánh bay. Ngay sau đó, thanh kiếm bay trở lại bên người nàng, cuốn theo một luồng cuồng phong.
Sở Lạc liếc mắt nhìn sang bên đó không chút bất ngờ.
Tần Tiểu Sa dù dùng trọng kiếm, nhưng từ nhỏ đã thể hiện thiên phú kinh người trong việc bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng của bất kỳ ai.
Như lúc nãy, nếu là người khác đối diện đòn của Thanh Bá, chưa kịp né đã phải cắn răng chịu đòn. Nhưng nàng chỉ cần vứt trọng kiếm là có thể dễ dàng né tránh, thậm chí còn có thể vòng ra phía sau phản công khi mọi người chưa kịp phản ứng.
Tần Tiểu Sa xuất thân từ Ám Bộ, lúc cần ra tay thì tuyệt đối không mềm lòng. Nhưng lần này nàng chỉ đá một cú, đơn giản vì không nhận ra người trước mặt là ai.
Hai anh em này… giống nhau quá trời!
Nếu g.i.ế.c nhầm người, nàng sẽ bị mắng, còn bị phạt nướng cá nữa!
Trọng kiếm bay về trước mặt, Tần Tiểu Sa ngồi khoanh chân lên nó, rồi từ từ bay về phía Sở Lạc.
“Lạc Lạc sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
Tần Tiểu Sa tò mò nhìn vào nghiệp hỏa trên mặt Sở Lạc. “Cá nhỏ, giúp ta hộ pháp, đừng để bất kỳ ai lại gần đây.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ồ.” Tần Tiểu Sa ngoan ngoãn đáp lời, rồi quay người chăm chú nhìn đám yêu tộc vẫn đang xông tới từ xa.
Kiếm tu của Bình Chân Tông vừa đến đã nhập trận, Thời Yến cuối cùng cũng buông lỏng, thân thể nghiêng sang một bên, được một đệ tử Bình Chân Tông bên cạnh đỡ lấy.
“Thời sư huynh, huynh không sao chứ?!”
“Thời Yến sư huynh!”
Nghe tiếng gọi của các sư đệ, Thời Yến ôm lấy ngực, cố gắng ổn định luồng linh khí hỗn loạn trong cơ thể.
“Đừng lo cho ta, mau chặn đám yêu tộc đã mất thần trí kia lại, cố gắng đừng làm bị thương Giao nhân và ưng yêu.”
“Rõ!”
Thời Yến ngồi xếp bằng tại chỗ, tuy thả lỏng được phần nào nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: “Kiếm Lăng bên đó thế nào rồi?”
Đám đệ tử biết rõ hắn hỏi không phải kiếm Lăng mà là Kỳ Thanh Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trận chiến bên này dữ dội như vậy, Kỳ Thanh Vũ lẽ ra phải phát hiện ra đầu tiên, nhưng lần này chỉ có Tần Tiểu Sa và các đệ tử quay về, nếu Kỳ Thanh Vũ có thể đến, chắc chắn đã đến từ lâu rồi.
“Bên kiếm Lăng vẫn ổn, chỉ là Kỳ tiền bối của Linh Vân Tông…”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Yến trở nên ngưng trọng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trên đường đến đây, bọn đệ gặp Yêu Đế Hổ Quân và một tán tu đại năng, có vẻ như họ định tới giải cứu Phù Du. Kỳ tiền bối liền bảo bọn đệ đến trước, còn bản thân người ở lại ngăn cản hai kẻ đó.”
Sở Lạc cũng nghe thấy cuộc đối thoại, ánh mắt hơi thay đổi.
“Quả nhiên là Yêu Đế đứng sau mọi chuyện.”
“Ngươi nghĩ sư huynh của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Thực lực của Yêu Đế Hổ Quân sớm đã đạt tới cảnh giới không thể dò xét, tên tán tu kia cũng gần như độ kiếp phi thăng rồi. Dù hắn có mạnh đến đâu, cũng không thể lấy hai địch một.” Giọng nói của Phù Du truyền ra từ nhà giam.
Nghe vậy, Sở Lạc bật cười nhẹ: “Sư huynh ta có thể trụ bao lâu, ta còn không rõ sao? Ngươi lo cho bản thân mình đi thì hơn.”
“Ta có gì phải lo? Ngươi chẳng lẽ tưởng rằng với đám kiếm tu vô dụng này hộ pháp cho ngươi, ngươi có thể yên tâm tu luyện? Hừ… Ta thừa nhận ngươi có chút đầu óc, nhưng chung quy cũng chỉ là một Nguyên Anh nhỏ nhoi mà thôi.”
Lời Phù Du vừa dứt, Sở Lạc liền cảm nhận được mấy luồng khí tức bất thường.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy đám sinh linh Phù Du trước đó được nàng sai đi lại bất ngờ quay trở lại, từ bốn phương tám hướng tạo thành một vòng vây, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào nàng. Trong chớp mắt, tình thế lại trở nên bất lợi.
“Giết!”
Cùng với mệnh lệnh của Phù Du, đám sinh linh ẩn nấp lao về phía Sở Lạc. Kẻ dẫn đầu chính là Công Nghi – yêu quái đã tu luyện trên vạn năm!
“Á! Đông người quá!” Tần Tiểu Sa hét lên đầy kinh ngạc, còn đang lo không biết một mình nên đối phó thế nào thì dị biến xảy ra.
Chỉ thấy mặt đất cách họ mười mét đột nhiên lún xuống, từng dòng m.á.u tươi trào lên từ lòng đất, trong chớp mắt hình thành một vòng sông m.á.u đỏ thẫm.
Tất cả yêu tộc muốn vượt sông m.á.u để tấn công Sở Lạc đều bị những bàn tay m.á.u bay lên từ trong nước túm lấy, rồi lôi mạnh xuống dòng sông.
Ác khí ghê rợn khiến bọn yêu không kịp phản kháng.
Công Nghi vì tu vi thâm hậu, may mắn thoát khỏi bàn tay máu, vừa vượt qua được dòng sông thì trước mặt lão bỗng hiện ra một nữ tử tóc trắng, mắt đỏ như máu.
“Sống được vạn năm rồi cơ à?” Kim Tịch Ninh ngạc nhiên nhìn Công Nghi, “Không dễ gì đấy.”
“Là ả! Giọng nói của ả!!” Phù Du trong ngục hoảng loạn kêu lên. Trước đây khi đối mặt, Sở Lạc đến một mình hắn còn chẳng để tâm, nhưng giờ có Kim Tịch Ninh xuất hiện thì lại khác.
Tuy Kim Tịch Ninh không giỏi phong ấn, nhưng suốt những ngày qua, Phù Du đã bị nàng truy đuổi đến mức ám ảnh tâm lý. Nhất là đôi mắt kia, dường như sinh ra để khắc chế hắn!
Nó bắt đầu hoảng loạn theo bản năng.
“Bùm—” Một tiếng vang lớn nữa, bên cạnh Sở Lạc đột nhiên xuất hiện một con cá mập nhỏ.
“Cá nhỏ, ngươi làm gì vậy?!”
“Ờ… ta thấy Cửu trưởng lão đến rồi mà…” Tần Tiểu Sa đã biến trở lại hình người.
Vừa rồi nàng không nghĩ ra cách nào để ngăn cản nhiều yêu tộc như thế, nên dứt khoát biến lại nguyên hình luôn.
“Cửu trưởng lão, Công Nghi bá là yêu quái hiền lành mà.” Tần Tiểu Sa lại ngẩng đầu nhìn Kim Tịch Ninh đang chặn trước mặt Công Nghi.