Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 663: Phong ấn Phù Du



"Vậy thì ngươi cứ tiếp tục sống đi." Kim Tịch Ninh nói xong liền ném mạnh Công Nghi ra ngoài.

Thân ảnh Công Nghi bị ném bay khỏi tầm mắt, không rõ đã rơi xuống nơi nào.

Nhờ sự xuất hiện của Kim Tịch Ninh, Sở Lạc lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngồi xếp bằng, không quan tâm đến tình hình bên ngoài nữa, toàn tâm toàn ý tiến hành phong ấn Phù Du.

Mọi chuyện bên ngoài, đã có sư tôn, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc cảm nhận rõ ràng hơn sức mạnh của Phù Du ,đó là một loại lực lượng dường như có khả năng tước đoạt linh hồn con người, nhưng lại bị bao bọc bởi tầng thần lực, nên không thể thi triển trọn vẹn.

【Sở Lạc, ta mệt rồi.】

Nơi này không phải bên trong Thần Ma  Cảnh, vừa rồi Hoa Hoa cố gắng đối đầu trực diện với Phù Du, tuy khiến nó hoảng loạn trong chốc lát, nhưng cũng đã tiêu hao toàn bộ lực lượng vừa hồi phục, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.

“Ta biết rồi, ngươi nghỉ đi, chuyện còn lại để ta lo.”

【Ừm.】

Khi tiếng của Hoa Hoa không còn, Sở Lạc cũng nhắm mắt lại, tập trung khống chế Thần Luyện Thạch.

Ngục giam bằng ánh sáng trắng bắt đầu thu nhỏ lại thấy rõ bằng mắt thường, Phù Du bên trong nhận ra nguy cơ, liền giãy giụa dữ dội hơn.

Mây đen trên trời đã tan, ánh chiều tà rực rỡ trải khắp bầu trời, mặt trời đang dần lặn xuống.

Phù Du giờ đây liều mạng chống cự, chỉ để kéo dài thời gian đến khi mặt trời lặn, tự nhiên tử vong, sức mạnh của Quỷ Cảnh Phù Du sẽ trở về với trời đất, sang ngày hôm sau, nó sẽ lại được tự do.

Kim Tịch Ninh sau khi giải quyết nốt đám yêu tộc còn sót lại,  quay trở về bên cạnh Sở Lạc, lặng lẽ quan sát nàng.

Năm đó, khi sư tôn Bạch Thanh Ngô phong ấn Phù Du, chắc cũng là dáng vẻ này chăng.

Trận chiến nơi này đã dừng, nhưng ở vùng biển Nam Hải lại càng lúc càng căng thẳng.

Kỳ Thanh Vũ chỉ với một thanh cổ kiếm xanh ngọc đã chặn toàn bộ đường đi của Ứng Ly Hoài và U Bàn. Vì cuộc chiến giữa bọn họ gây chấn động quá lớn, sợ làm hại người vô tội, nên Kỳ Thanh Vũ cố tình đẩy họ ra Nam Hải, sau đó thi triển thuật dời non lấp biển, đưa toàn bộ sinh linh nơi này rời đi.

Lúc này, trên người Ứng Ly Hoài và U Bàn đều có vô số vết thương lớn nhỏ do kiếm ý cắt rách.

Sát khí vẫn còn luẩn quẩn quanh vết thương khiến chúng không thể khép miệng trong thời gian ngắn.

Từ xưa trong tu chân giới đã lưu truyền câu nói này: Kiếm ý của Kỳ Thanh Vũ, người thường không học được, không lĩnh ngộ được.

Vì chỉ có hắn mới có thể chịu nổi kiếm ý ấy.

Dù trước đó đã có vô số minh chứng m.á.u me, vẫn không thể ngăn được đám kiếm tu theo đuổi loại kiếm ý ấy như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đêm qua, Kỳ Thanh Vũ vừa mới giao thủ với Ứng Ly Hoài, dù trên mặt bị vuốt hổ cào thành ba vết vẫn chưa lành, nhưng đó chỉ là đánh chơi.

Giờ đây kiếm ý đã phát, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm ngọc xuyên qua mặt biển, chiến ý trên người hắn sắc bén lạnh lùng, cho thấy lần này là  nghiêm túc.

Lúc này, Ứng Ly Hoài  không thể phá vỡ phòng tuyến của hắn để rời khỏi Nam Hải, hướng đến nơi Phù Du bị giam giữ.

Hắn dứt khoát đứng lại, hai tay chắp sau lưng, đứng trên mặt biển.

“Thanh Vũ, ngươi làm tất cả những điều này, là vì Bạch tiên sinh, hay là vì bản thân ngươi?”

Nghe vậy, Kỳ Thanh Vũ nhìn hắn, giữa hai mày khẽ nhíu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu là vì Bạch tiên sinh, ngươi không nên cản ta. Nếu là vì bản thân, ngươi cũng không nên cản ta.” Ứng Ly Hoài nói tiếp.

“Sao lại nói vậy?”

“Thế giới này đã không còn cứu được nữa, chi bằng chúng ta buông bỏ, sớm bước vào thế giới tiếp theo. Đúng là, tất cả của thế giới cũ sẽ bị hủy diệt, nhưng ngươi và ta đều có người muốn bảo vệ, và cũng đều có năng lực để bảo vệ họ.”

Lông mày Kỳ Thanh Vũ nhíu chặt hơn.

“Nếu thế giới này không còn cứu được, thì năm đó sư tổ vì sao lại lấy thân tế trời, gắng sức đổi lấy hơn năm trăm năm yên ổn cho thế gian? Ta biết, thế gian này nợ Thiên Tự mạch chúng ta rất nhiều.”

“Nhưng sư tổ vẫn nguyện vì một phần nhỏ hơi ấm ấy mà dâng hiến toàn bộ sức mạnh của mình.”

“Vì sư tổ, ta sẽ không đi phá hủy thế giới mà người muốn bảo vệ. Vì bản thân ta... ta đã không còn nhiều mong cầu, được như hiện tại, đã là mãn nguyện.”

“Thật ghen tỵ với ngươi…” U Bàn lên tiếng, khẽ cười bất lực: “Từ trước khi ngươi đoạ ma, ta đã rất ghen tỵ với ngươi. Không ngờ sau khi ngươi đoạ ma rồi, ta vẫn ghen tỵ.”

Kỳ Thanh Vũ cũng nhìn về phía hắn: “Không có gì đáng ghen tỵ cả.”

“Sao lại không? Ngươi mang trong người tâm ma kiếm Thanh Ngọc, dù qua bao lâu, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần thế giới mới mở ra, ngươi có thể lấy thân phận thần linh bước vào, tiếp tục tồn tại. Còn ta thì sao…”

“Tu luyện đến mức này, đạo thành không thể phi thăng, thọ mệnh dài không bằng trời, tất cả đều hóa xa vời. Rõ ràng chỉ cách cánh cửa một bước, nhưng đại đạo đã thành mà không có lối thăng thiên, lôi kiếp chính là tử kiếp.”

“Vậy thì bao năm qua, ta khổ luyện tu hành, trừ ma vệ đạo, rốt cuộc là vì cái gì? Hàng trăm năm quang âm, cuối cùng thành vô ích. Biết sớm như vậy, lúc trước ta đã nên nhập luân hồi, đời đời kiếp kiếp làm một người phàm bình thường. Đến hôm nay nghe tin thế giới sắp diệt vong, có khi ta cũng sẽ không cần phải không cam lòng như hiện tại.”



"Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn sống tốt, chờ đến ngày Thiên Môn mở ra mà thôi."

U Bàn nhìn hắn, giọng nói mang thêm vài phần tiếc nuối: "Ta vốn nghĩ, người đưa ta đến thế giới tiếp theo sẽ là ngươi."

Nghe xong, Kỳ Thanh Vũ cúi mắt xuống: "Thiên Môn, vì sao lại đóng lại..."

Hai người còn lại không ai trả lời, Ứng Ly Hoài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Xem ra lần này chúng ta cũng không giúp được gì nữa rồi. Nhưng mà, Thanh Vũ, ngươi nhìn xem, trời sắp tối rồi."

Nghe vậy, Kỳ Thanh Vũ cũng ngẩng đầu nhìn.

"Chờ đến khi trời tối, mọi việc sẽ rõ ràng." Ứng Ly Hoài chậm rãi nói: "Năm đó, khi Bạch tiên sinh phong ấn Phù Du, tu vi của người đã đạt đến đỉnh phong. Còn bây giờ, nàng chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, mà lại muốn một lần nữa phong ấn Phù Du. Ngươi thấy nàng  có thể đi theo con đường của Bạch tiên sinh sao?"

" Tống Tông chủ từng nói với ta, lần đầu tiên nàng bước vào Tàng Bảo Các của Linh Vân, tiếng chuông trống đã tấu lên khúc 'Phá Trận Khúc'. Trước đó, người duy nhất khiến chuông trống tấu lên khúc này, chính là sư tổ." Giọng điệu của Kỳ Thanh Vũ vô cùng kiên định, tuy không trả lời trực tiếp, nhưng lập trường đã rõ ràng.

Nhìn thấy sự quả quyết của hắn, Ứng Ly Hoài chỉ mỉm cười.

"Chỉ là một khúc nhạc mà thôi."

Lời còn chưa dứt, từ nơi xa đột nhiên bùng lên một cột sáng đỏ m.á.u vọt thẳng lên trời, trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới Phù Du đều bị ảnh hưởng.

Bọn họ cảm nhận được sức mạnh của Phù Du đang nhanh chóng bị tách ra khỏi thế giới này, hội tụ về phía nơi phát ra cột sáng, như thể ở đó đang có một sức mạnh to lớn hút lấy toàn bộ nó.

Quyền khống chế của Phù Du bị tước đoạt nhanh chóng, cảm giác áp chế kỳ dị từng bao phủ vạn vật cũng  biến mất. Mọi người sớm nhận ra điều đó, nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong ánh sáng đỏ rực của Thần Luyện Thạch, ngục giam bằng thần lực đã áp sát cơ thể Phù Du, khiến nó không thể động đậy, phong ấn  sinh cơ và sức mạnh của nó. Sở Lạc tiếp tục khống chế, chậm rãi đưa nó vào trong Thần Luyện Thạch.

Khóa lại tầng xiềng xích cuối cùng.