Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 664: Chôn Cất:



Dưới ánh sáng đỏ rực, Sở Lạc chăm chú nhìn Phù Du, sinh mệnh đã  ngừng lại dưới trói buộc của thần lực.

Cùng lúc tia sáng cuối cùng trong ngày tắt lịm, bầu trời chìm vào màn đêm, Thần Luyện Thạch cũng khép lại hoàn toàn.

Toàn bộ sức mạnh của Phù Du bị rút sạch, quyền điều khiển quy tắc và mệnh lệnh thế gian đều biến mất, tất cả những gì từng được dựng nên để khiến nhân tộc tự tương tàn cũng theo đó mà tan biến. Chỉ trong chớp mắt, thế giới lại trở về như ban đầu.

Tuy chỉ hơn một tháng trôi qua, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, khắp vùng ven Nam Hải, từ phía nam Bình Chân Tông trở xuống, xác c.h.ế.t nằm ngổn ngang khắp nơi.

Rõ ràng đang là tiết tháng Tư ấm áp hoa nở, vậy mà trên mảnh đất này lại chẳng thấy lấy một tia hy vọng. Mỗi ngày trôi qua, người ta như sống qua cả một năm dài dằng dặc.

Ngay khi sức mạnh của Phù Du biến mất, các tu sĩ đang trấn thủ nơi biên giới lập tức cảm nhận được điều đó.

Hồng Kiếm đạo nhân của Bình Chân Tông và Tề Chưởng môn không đợi xác nhận Phù Du có thật bị phong ấn hay không, đã lập tức vượt biên giới, bay thẳng về hướng Bình Chân Tông.

Các tu sĩ phía sau thấy hai người đã vượt qua, cũng nhanh chóng theo sau.

Những thành viên của Ám Bộ Linh Vân tông đang ẩn mình cũng đồng loạt nhận được lệnh, chia nhau vượt qua đường biên giới từ các hướng khác nhau.

Thần Luyện Thạch đã phong ấn Phù Du chậm rãi bay về tay Sở Lạc. Nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi đứng dậy, lại loạng choạng suýt ngã, may nhờ có Kim Tịch Ninh đỡ lấy.

"Nguyên thần của ngươi chưa ổn định, lại tiêu hao quá nhiều sức lực," Kim Tịch Ninh nhìn nàng, chân mày khẽ nhíu lại, "ngươi từng 'chết' dưới tay Phù Du rồi đúng không?"

Nghe vậy, Sở Lạc khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Con có thứ A Liên để lại giúp bảo mệnh, nên chưa c.h.ế.t được."

Kim Tịch Ninh tuy vẫn cau mày, nhưng sau một lát thì dãn ra, ánh mắt mang theo chút bất đắc dĩ.

"Vậy thì tốt."

Sau đó, nàng đưa tay nâng Sở Lạc dậy, rồi từ tốn nói: "Giờ ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."

Sở Lạc không còn lo lắng gì, khẽ tựa đầu vào vai Kim Tịch Ninh rồi thiếp đi.

Tề Chưởng môn  trở về tông môn trước, Hồng Kiếm đạo nhân sau khi nhận được tin liền tới nơi này ngay. Trước tiên ông nhìn thấy Kim Tịch Ninh cùng Sở Lạc đang ngủ mê vì kiệt sức, rồi ánh mắt nhanh chóng chuyển sang vị nhị đệ tử đang bị thương nặng của mình.

Cùng lúc đó, trên vùng biển Nam Hải.

Đối với Ứng Ly Hoài và U Bàn, kết cục này là điều hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Kỳ Thanh Vũ cũng ngây người suốt một lúc, sau khi xác nhận Phù Du đã bị phong ấn,  thu lại thanh Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm, bay theo đường cũ quay về.

"Xem ra lần này, kế hoạch lợi dụng Phù Du để chiếm lấy giới tu hành cũng thất bại rồi." U Bàn thở dài bất lực.

Ứng Ly Hoài trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Đi thôi, chỉ xem như nàng lại vì giới tu hành mà giành thêm được vài năm yên ổn. Nhưng kết cục đã định, dù cố gắng thế nào cũng vô ích."

Sau khi Phù Du bị phong ấn, các tu sĩ trước đó không thể vào được liền xông vào, bắt đầu dọn dẹp tàn tích khắp nơi.

Cảm xúc bị kìm nén suốt hơn một tháng của dân chúng  vỡ òa, từng góc phố vang lên tiếng gào khóc xé lòng.

Các tu sĩ trẻ tuổi sau khi chứng kiến thảm cảnh này, dù chưa từng trực tiếp trải qua cũng đều trở nên trầm lặng hơn hẳn. Chẳng rõ phải mất bao lâu mới có thể thoát ra khỏi nỗi đau đó.

Sở Lạc chỉ ngủ một ngày đã tỉnh dậy. Nghe tin nàng muốn đến  Hải thành ban đầu, Thời Yến cũng lết thân thể đầy thương tích rời khỏi giường, muốn cùng đi.

Dù tình trạng của Thời Yến nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng Sở Lạc không ngăn cản.

Bởi nàng biết, trong lòng hắn cũng mang một tội lỗi cần được giải thoát.

Lần này, Hồng Kiếm đạo nhân định ngăn họ lại, nhưng  bị Kỳ Thanh Vũ chặn lại dễ dàng.

Trên đường cưỡi kiếm đến Hải Thành, cả hai không nói một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi đến khu vườn An Hương – nơi đặt một nghìn thi thể, mùi tử khí nồng nặc khiến người ta muốn ngất lịm.

Thân thể của Thời Yến và Sở Lạc lúc này đều chưa hồi phục, chịu đựng mùi hôi tanh này vô cùng khó nhọc, nhưng họ vẫn cố gắng tiến đến gần.

Họ tách từng thi thể, dùng thuật ngưng thủy để tẩy rửa, rồi tra xét từng người để xác định thân phận.

Những ai còn người thân thì đưa t.h.i t.h.ể về, còn lại thì chọn nơi an táng.

Họ mất rất nhiều ngày mới hoàn thành tất cả.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Khi đắp nắm đất cuối cùng lên ngôi mộ, Thời Yến đứng ngẩn người hồi lâu.

Sở Lạc ngồi bên cạnh, ánh mắt quét qua những ngôi mộ phủ kín sườn núi.

"Việc của người c.h.ế.t đã xong, giờ phải lo cho người sống rồi."

Nghe thấy vậy, Thời Yến không quay đầu lại. Vì thương tích chưa lành, lại thêm mệt mỏi kéo dài, giọng hắn  khàn đặc.

"Liệu mọi quỷ cảnh đều sẽ kết thúc bằng thảm họa như vậy sao?"

"Không chắc. Nhưng ngươi cũng biết đấy, Bát Tiên Môn đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ các quỷ cảnh rồi."

"Chỉ phong tỏa thôi thì có ích gì?" Thời Yến quay sang nhìn nàng.

"Ít nhất là bây giờ vẫn còn hiệu quả. Huống chi, hiện tại chúng ta vẫn chưa có cách nào hủy diệt hoàn toàn mê cảnh. Dù là sức mạnh của Cổ Thần, cũng chỉ tạm thời phong ấn được Phù Du."

Sở Lạc lẩm bẩm, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Yến: "Giờ thanh Thương Tiêu Luân Hồi Kiếm trong tay ngươi, định vung vì ai?"

Trong mắt Thời Yến lóe lên tia đau thương.

"Chắc lòng người không thể giữ hai điều cùng lúc. Người đã khuất thì đã khuất, ta cũng chẳng còn gì để lựa chọn nữa. Từ nay, kiếm trong tay ta vì chúng sinh mà vung lên, cũng là vì chuộc lại tội lỗi nàng từng gây nên."

Khóe môi Sở Lạc hơi cong lên, rồi nàng đứng dậy.

"Một cuộc sống không phải suy nghĩ quá nhiều thế này thật khiến người ta ghen tỵ. Nhưng ai cũng có con đường riêng, chỉ mong sau này ngươi và ta đều giữ được bản tâm, không lạc lối nữa."

Sở Lạc bay về phía chân trời. Như nàng đã nói ngay từ đầu: việc của người c.h.ế.t đã xong, giờ phải lo cho người sống.

Thế giới sau tàn phá của Phù Du chẳng khác nào trải qua một cuộc đại chiến chưa từng có.

Thêm một tháng trôi qua, tình hình phương Nam tạm yên ổn. Kim Tịch Ninh dẫn Sở Lạc về lại tông môn, còn Kỳ Thanh Vũ thì được Bình Chân Tông giữ lại.

Kiếm Lăng của Bình Chân Tông bị Phù Du tàn phá nặng nề, Tề Chưởng môn  hy vọng Kỳ Thanh Vũ ở lại giúp phục hồi.

Là người kế thừa Kiếm Đạo Nhân Gian, Kỳ Thanh Vũ cảm thấy chuyện đó là lẽ đương nhiên nên ở lại.

Sau khi trở về tông môn, Sở Lạc lập tức giao Thần Luyện Thạch cho Ám Bộ, do Hà Bất Quần đứng đầu phong ấn. Lớp lớp kết giới, tuyệt không cho Phù Du cơ hội thoát ra lần nữa.

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, thân thể Sở Lạc cũng gần như khôi phục.

Trong Hoàng Tuyền Cốc, Sở Lạc nằm trên giường, lật xem quyển 9 của Thần Mộng Tâm Kinh.

【Ừm… khó quá, ta tỉnh rồi.】

Đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng, nàng lại nghe được giọng Hoa Hoa.

"Mọi việc đã thu xếp xong, thân thể ta cũng hồi phục rồi. Có phải nên đến Thần Mộng Tông một chuyến không?"

【Đi thôi, lần cuối cùng ngươi đến đó… chắc cũng gần năm năm rồi.】