"Phong chủ, Sở Lạc đã tập kích thành Di La, đám ma tu bên trong đều bị g.i.ế.c sạch, phàm nhân cũng bỏ chạy cả rồi!"
"Ừm."
"Phong chủ, thành Huyền cũng bị phóng hỏa, cũng là do Sở Lạc làm!"
"Ồ."
"Phong chủ, phong... phong Lộc thành không còn nữa, cũng là do Sở Lạc!"
"..."
Doãn Phách ngẩng đầu khỏi đống công văn trên bàn, hơi hoang mang nhìn đệ tử đang bẩm báo trước mặt.
Đã năm ngày trôi qua, người hắn phái đi tiếp ứng Sở Lạc không dám lại gần, từng tin tức Sở Lạc phá thành cứ lần lượt truyền về.
Doãn Phách hoàn toàn ngơ ngác. Nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn tình hình này, chắc chắn đã chọc giận cả thiên hạ. Không cần đoán cũng biết, người của Vũ Điệp giáo, Bách Diện giáo, Nhật Nguyệt tông, Hợp Hoan tông, Vô Hận tông và cả Thiên Ngạc tông chắc đã liên thủ, bắt đầu truy sát nàng rồi.
Những năm gần đây, tình hình Ma giới vẫn căng thẳng. Do Thần Mộng tông ngày càng khác biệt so với các ma giáo còn lại, mơ hồ bị họ cô lập.
Nếu lúc này việc tiếp nhận Sở Lạc bị lộ, e rằng sẽ trở thành cái cớ để những thế lực đó phát động chiến tranh với Thần Mộng tông.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Triệu hồi tất cả người của chúng ta trở về."
"Vâng."
Sau khi Doãn Phách hạ lệnh, đệ tử chấp pháp lập tức lui đi, nhưng ra đến cửa lại do dự dừng bước, nói: "Vậy bên Sở Lạc… không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?"
Từ sau khi Sở Lạc giao Thần Mộng Tâm Kinh cho Doãn Phách, hắn không chỉ chăm chăm tu luyện một mình.
Người dưới tay hắn đều đã tu đến quyển ba còn thiếu, cũng biết đó là nhờ Sở Lạc đưa tới.
Bởi quyển chín vẫn còn trong tay nàng, nên trong lúc đệ tử lo lắng có được bản tâm kinh hoàn chỉnh hay không, cũng mang theo chút bất an cho sự an nguy của Sở Lạc.
Nhưng lời còn chưa dứt, Doãn Phách đã bước xuống, nét mặt vẫn nghiêm nghị như trước.
"Thời gian ta không có ở tông môn, tuyệt đối không được để tin tức lọt ra ngoài. Gọi Phù Đồ đến. Nếu đại trưởng lão triệu kiến hoặc thiếu tông chủ có việc, có thể thoái thác thì thoái thác."
"Rõ."
—
Một biển lửa cuồn cuộn bao trùm khu rừng đầy độc hoa và ác thảo. Các trưởng lão ma tu từ Vũ Điệp giáo, Nhật Nguyệt tông và Thiên Ngạc tông liên thủ truy sát Sở Lạc đã đuổi tới nơi này, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng đâu.
"Đáng chết, lại trốn đi đâu nữa rồi?"
"Mới chỉ năm năm đã tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, lần này trở về đến cả che giấu tu vi cũng chẳng buồn làm nữa, đúng là ngông cuồng. Hay là chúng ta kêu thêm người đến vây bắt?"
"Nhát gan, ngươi sắp đột phá Xuất Khiếu kỳ rồi mà còn sợ một kẻ Nguyên Anh trung kỳ sao?"
"Nhưng vấn đề là nàng đâu chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ! Bên cạnh nàng còn có một ma long đã nuốt đan xà, một con thôi cũng đủ sánh với mấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ! Còn cả chân thân Nghiệp Hỏa của nàng, nếu không có tu sĩ Hóa Thần kỳ đến trấn áp, ngươi có làm gì nổi không?"
"Sao lại không có cách? Chắc chắn nàng đang trốn trong đám lửa kia. Hừ, dám hóa thành chân thân Nghiệp Hỏa thì lại càng dễ xử lý. Chỉ cần phong ấn Nghiệp Hỏa ở cực nam, cực bắc, cực đông, cực tây, giống như phân thây vậy, cho dù không c.h.ế.t cũng vĩnh viễn không thể tái hợp thân thể, càng không thể tái kiến thiên nhật!"
"Ồ? Cách hay đấy." Một giọng nói u quỷ vang lên từ phía sau: "Ta muốn nghe xem cái đầu thông minh nào nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy?"
Đám người lập tức quay lại, quả nhiên thấy Sở Lạc thân vận y phục đỏ hiện thân giữa biển lửa.
"Là Sở Lạc! Mau bắt lấy nàng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám trưởng lão ma tu xông lên, đồng thời biển lửa phía sau cũng ập về phía họ.
Sở Lạc còn chưa thả giao long ra. Nàng biết một khi giao long xuất hiện, động tĩnh sẽ rất lớn. Hiện tại kẻ truy sát nàng chỉ mới là vài trưởng lão ma tu, nếu gây náo động lớn hơn, không biết sẽ kéo đến bao nhiêu người nữa.
Nhưng với chân thân Nghiệp Hỏa, nàng vẫn có thể thoát thân.
Sở Lạc còn đang đùa bỡn mấy tên trưởng lão trong rừng, nào ngờ ba trăm giáo chúng của Vũ Điệp giáo đã âm thầm áp sát nơi này.
Năm năm trước, dưới sự vu oan của Đoạt Linh giáo, Âm Băng giáo đã liều toàn bộ mạng để tấn công Vũ Điệp giáo. Dù không thể tiêu diệt đối phương, nhưng cũng kéo họ xuống khỏi thần đàn.
Giáo chủ Hồng Y của Vũ Điệp giáo vừa hận Đoạt Linh giáo, vừa hận Sở Lạc. Khi biết Sở Lạc từng giả mạo thân phận Khấu Hạ của Đoạt Linh giáo, mối hận càng thêm sâu.
Lúc Sở Lạc ở Đông Vực, bà ta từng nhiều lần cử người ám sát. Nay nàng lại tự ý tiến vào Ma giới, Hồng Y giáo chủ tất nhiên sẽ "nghênh đón" thật long trọng.
"Ái chà." Lúc này Sở Lạc cũng đã cảm nhận được ba trăm khí tức ma tu đang vây chặt cả khu rừng.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây, thần thức lan tỏa ra ngoài.
"Quả nhiên hoành tráng. Vũ Điệp giáo đúng là ghét ta thật rồi."
"Hừ hừ, lần này xem ngươi còn trốn đi đâu được nữa!" Vị trưởng lão ma tu cầm đầu mắt sáng rực, không ngờ lần này Vũ Điệp giáo lại đáng tin đến vậy.
"Vậy sao?" Sở Lạc khẽ bật cười.
Ngay khoảnh khắc đó, trưởng lão ma tu vừa định lao lên, thì giữa bầu trời đột nhiên hiện ra một trận pháp ánh vàng khổng lồ.
"Chiếu lệnh, triệu hoán thiên binh—"
Một giọng nam lạnh lùng vang lên, trong nháy mắt, trước mặt vị trưởng lão đã xuất hiện một kim giáp lực sĩ. Đao kiếm giao nhau, lực sĩ chỉ chấn tay một cái, trưởng lão kia liền bị đập mạnh xuống đất.
Chớp mắt sau, cả khu rừng bỗng xuất hiện hàng trăm lực sĩ mặc kim giáp, nghiêm nghị uy nghiêm, không ai dám nhìn thẳng.
Rất nhanh, đám ma tu truy sát Sở Lạc liền lao vào giao chiến với đám kim giáp lực sĩ.
Từ sâu trong rừng, một thanh niên từ từ bước ra.
Trên người hắn khoác áo dài đan xen sắc trắng và đen, dung mạo tuấn mỹ, trong đôi mắt vàng lóe lên ánh sáng, rồi nhanh chóng dịu lại, trở về màu mắt bình thường.
"Ta không ngờ tới ngươi lại xuất hiện ở đây."
Sở Lạc nhìn người đang bước tới, bật cười.
Tô Kỳ Mộc cũng ngẩng mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười.
"Sư tôn bế quan đột phá, Mạnh Chưởng môn giao cho ta nhiệm vụ xuống núi, vì thế ta có thể tới đây."
Hắn dừng lại cách nàng không xa, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc đang đứng trên cây.
"Không ngờ lại nghe được tin tức về ngươi."
Tô Kỳ Mộc đã lang bạt trong Ma giới một thời gian, cũng chỉ mới nghe tin Sở Lạc trở lại Ma giới mấy ngày nay.
Hơn nữa, mỗi nơi Sở Lạc đi qua đều gây ra động tĩnh không nhỏ, muốn tìm cũng không khó.
"Vậy ta phải dẫn ngươi đi một chuyến cho ra trò, Ma giới ta quen thuộc lắm đấy." Sở Lạc chớp mắt nhìn hắn, cười nói: "Chỉ sợ ngươi không dám bị truy sát thôi."
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc bất chợt bật cười.
"Không sợ."
Sát trận vừa mở, là một trận chiến không c.h.ế.t không thôi.
Ba trăm người của Vũ Điệp giáo dưới sự công kích không sơ hở của đám kim giáp lực sĩ chẳng mấy chốc đã toàn quân bị diệt. Mấy trưởng lão ma tu thì khó đối phó hơn, giao chiến cũng tiêu tốn không ít công sức. Nếu không phải vài kẻ tu vi cao hơn cuối cùng vận dụng bí pháp giữ mạng, liều c.h.ế.t thoát ra khỏi sát trận, e rằng cũng đã vùi thây tại đây rồi.