Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 668: Thật là tao nhã.



Giải quyết xong đám ma tu phục kích trong rừng, hai người liền đường hoàng bước lên phố lớn của Ma giới.

"Khó khăn lắm mới có một cơ hội xuất môn rèn luyện, Đông Vực còn nhiều nơi ngươi chưa từng đặt chân đến, sao lại muốn tới Ma giới?" Sở Lạc quay đầu hỏi.

Tô Kỳ Mộc theo sau nàng, nhẹ đáp: "Ta từng nói sẽ tặng ngươi một lễ vật đáp lễ. Nhưng trong Thất Trận Tông, tuy từng xem qua vô số linh vật nhưng không tìm được thứ nào thật sự phù hợp với ngươi. Lần này hoàn thành nhiệm vụ Mạnh Chưởng môn  giao phó, ta cũng không vội quay về, liền lần theo manh mối Dị Hỏa, một đường tìm đến Ma giới."

"Dị Hỏa?" Nghe thấy hai chữ này, Sở Lạc lập tức quay lại nhìn hắn.

Tô Kỳ Mộc hơi khựng lại, khẽ lẩm bẩm: "Quả nhiên ngươi thích."

"Ngươi nói là dị hỏa nào?" Trong đầu Sở Lạc chợt hiện lên Minh Dạ Hàn Hoả từng bị con quạ Việt Kim cướp mất, lòng lại bắt đầu thấy tiếc nuối.

"Bạch Đồ chi hỏa, vốn là vật truyền thừa của Bạch Hỏa tông Ma giới. Nhưng sau khi Bạch Hỏa tông bị diệt môn năm năm trước, dị hỏa ấy cũng không rõ tung tích. Tương truyền, thiếu tông chủ khi ấy đã hóa ngọn dị hỏa thành một đóa Bạch Đồ Mi, cài lên tóc người trong lòng, giả vờ lệnh nàng ra trận ứng chiến, thực ra là âm thầm cử người hộ tống nàng rời đi. Từ đó đến nay, vẫn không có tin tức."

Nói đến đây, thấy Sở Lạc hơi thất thần, Tô Kỳ Mộc liền mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Sở Lạc hoàn hồn, nhìn hắn: "Ta đại khái đoán được người con gái đó là ai rồi. Năm ấy hỗn loạn quá, ta cũng chẳng để tâm tới tình hình của Bạch Hỏa tông."

Tô Kỳ Mộc tiếp tục bước tới: "Khởi đầu của loạn chiến năm đó, chẳng phải chính là vì Bạch Hỏa tông nuôi rắn  sao? Chỉ tiếc bọn họ diệt tông mà chẳng giữ được Bạch Đồ chi hỏa, có thể tìm thấy hay không thì còn chưa biết."

"Nhiều năm trước ta đã nói rồi, ta không cần lễ đáp gì cả." Sở Lạc cũng theo sau hắn: "Là ngươi cứ mãi bận tâm, cẩn thận thành tâm bệnh bây giờ."

"Vừa rồi trông ngươi rõ ràng là rất muốn dị hỏa."

"He he he..."

"Dù sao cũng đã đến Ma giới," Tô Kỳ Mộc liếc nhìn nàng một cái, lại hỏi, "lần này ngươi tới đây là vì chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ để tiêu dao?"

"Ta có chính sự. Ngươi thấy ai tới Ma giới lại cả ngày đốt lửa phá thành chứ?"

"Ta tưởng chính sự của ngươi chính là đốt lửa phá thành."

"Nếu ngươi nhất định nói vậy... thì hình như cũng chẳng sai."

Sở Lạc đang đi, bỗng thấy Tô Kỳ Mộc dừng lại.

Hắn vung tay, một cơn linh phong lướt qua, mảnh truy nã cũ kỹ dán trên tường lập tức hiện rõ, nhìn thấy chân dung trên đó, Tô Kỳ Mộc cảm thấy khá thú vị, mỉm cười gỡ xuống.

"Ngươi xem."

Sở Lạc chống tay lên hông, nhìn tờ lệnh truy nã kia, rõ ràng là chân dung của chính mình.

"Trên đường ta đã nhặt được không ít." Tô Kỳ Mộc nói xong, lật tay, lấy ra một xấp truy nã dày cộp, toàn bộ đều là của nàng, cũ mới đủ cả.

Thấy vậy, khóe miệng Sở Lạc co rút.

"Ngươi thật là... tao nhã ghê."

Đêm đó, một thành trì trong Ma giới lại bị "cho nổ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có người bày trận, có người phóng hỏa, hiệu suất rất cao. Do đám ma tu đã sớm hiểu rõ ý đồ của Sở Lạc, nên tất cả thành trì nuôi nhốt phàm nhân đều đã tăng cường thủ vệ. Lúc đầu Sở Lạc còn có thể dễ dàng phá thành, nhưng càng về sau lại càng khó.

Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một trợ thủ, lại còn là thiên tài trận đạo. Các trận pháp và kết giới dùng để phòng Sở Lạc đều như không có, chẳng những vậy, nhờ có Tô Kỳ Mộc, khi đám ma tu trong thành còn chưa kịp phản ứng thì đã lọt vào sát trận, thần không hay quỷ không biết, mạng đã bị đoạn rồi.

Tháng năm tiết trời oi bức, bên đường lớn Ma giới có một quán trà nhỏ. Sở Lạc hiếm khi dùng Quỷ Hoạ bì để tạo ra một dung mạo bình thường, cùng Tô Kỳ Mộc đến nơi này.

Nơi đây tụ tập nhiều ma tu từ khắp nơi đổ về, tin tức linh thông. Hai người không định gây chuyện, chỉ muốn dò la chút tin tức.

Ngồi quanh quán trà có đệ tử của Nhật Nguyệt tông, Vô Hận tông, Thiên Ngạc tông, còn có vài người dùng vải quấn trán, trên y phục không có ký hiệu gì rõ ràng, song nhìn cách hành xử, rất giống người của Vũ Điệp giáo.

Sau khi nguyên khí đại thương năm năm trước, người của Vũ Điệp giáo không còn dương dương tự đắc như trước. Cái ấn đỏ hình bướm trên trán cũng chẳng ai dám để lộ, đều dùng vải che kín, tránh cho kẻ thù bắt gặp lại nổi hứng g.i.ế.c người giải sầu.

Ngoài ra, ở một chiếc bàn trong góc, có một nam tử mặc áo vải màu xanh sẫm, đội đấu lạp che mặt, ngồi một mình.

Lúc này trong quán đã không còn bàn trống, Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc liền ngồi chung với hắn.

Nhưng khi Sở Lạc vừa ngồi xuống đối diện, chợt thấy tay người nọ, dưới vành đấu lạp, đang cầm chén trà khẽ khựng lại.

Sở Lạc còn chưa yên vị, nhìn dáng người mờ mờ dưới lớp hắc sa, muốn nhìn xem hắn trông ra sao.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta ngồi ở đây không phiền chứ?" Sở Lạc thuận miệng hỏi.

Doãn Phách trầm mặc giây lát, rồi điềm nhiên đáp: "Xin mời."

"Giọng này nghe quen tai đấy." Sở Lạc lẩm bẩm.

"Ngươi cũng vậy." Doãn Phách nói xong, ánh mắt dưới đấu lạp lướt qua người Tô Kỳ Mộc, dừng lại chốc lát rồi lại hướng về phía đám ma tu Thiên Ngạc tông đang tụ lại.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Không phải chứ," bên phía Thiên Ngạc tông, một ma tu mặt tròn đôi mắt sáng rỡ nói: "Chẳng phải nàng ta chính là cái ngườ—"

"Khụ khụ khụ! Im miệng!" Một nữ tu mắt hồ ly lập tức đập một cái vào đầu hắn, cắt ngang lời: "Loại chuyện này có thể nói bừa sao? Cẩn thận tông chủ phạt ngươi đấy!"

"He he, he he..." Nam tu mặt tròn vừa xoa đầu vừa cười ngây ngô, không giận mà còn vui vẻ: "Vậy lần này tông chủ phái chúng ta đi đưa đồ, là để lấy lòng nữ nhân kia sao?"

"Chú ý lời nói của ngươi." Nữ tu trừng mắt nhìn hắn, "biết đâu sau này người ta sẽ trở thành phu nhân tông chủ của chúng ta đấy."

"Vậy ta phải nhìn kỹ mới được. Đã từng sinh con rồi mà vẫn khiến tông chủ của chúng ta mê mẩn như vậy, nữ nhân đó phải đẹp đến mức nào chứ..."

"Hồi lần họp của các chấp sự trong giáo phái, không phải chúng ta đã thấy đệ đệ nàng rồi sao? Cùng một cha mẹ sinh ra, đệ đệ nàng còn trẻ tuổi mà dung mạo đã hơn người, lẽ nào nàng lại kém được à?"

Nữ tu mắt hồ ly nghĩ lại mà thấy mãn nhãn, tâm tình sảng khoái, nhấp thêm ngụm trà.

"Tiểu tử đó, tướng mạo thì không có gì chê trách, chỉ là tâm cơ quá nặng, dã tâm quá lớn, hầy..." Ma tu mặt tròn  thấy sau lưng lạnh toát, rùng mình nổi da gà, hạ giọng nói:



"Vậy lần này chúng ta đi, không phải cũng phải cẩn thận tránh tai mắt của hắn sao?"

"Đó là đương nhiên. Hơn nữa chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nếu không tông chủ cũng không phái chúng ta đích thân đi. Việc này không chỉ liên quan tới chuyện hôn sự của tông chủ, mà còn có dính dáng đến đại sự khác..."

Tuy bên kia đã bày kết giới cách âm, nhưng có Tô Kỳ Mộc ở đây, chẳng có kết giới nào ngăn nổi thần thức hắn.