Bên trong bức họa phong ấn một con hồ ly ngôn linh, là vật mà Liễu Tự Diêu thu được từ Ma Thần cảnh, đã gửi cùng với Quỷ Hoạ Bì trong lần đầu tiên khi Sở Lạc đến Ma giới, báo giá rõ ràng — chỉ là đến giờ, Sở Lạc vẫn chưa trả khoản nợ đó.
Hiện tại, Sở Lạc không có cách nào với vật trong cái bình, mà nhìn lớp lớp phong ấn trên đó, nàng cũng không dám mở ra bừa bãi. Linh lực lẫn ma khí đều không thể xâm nhập, trong tình huống này, ngược lại năng lực ngôn linh của hồ ly ngôn linh lại hiệu quả hơn nhiều.
Con hồ ly ngôn linh này từng có thù với Sở Lạc, bị bắt cũng vì muốn g.i.ế.c nàng. Ai ngờ thời thế thay đổi, nay Sở Lạc đã được Song Sinh Hoa công nhận, nắm giữ thần quyền trong Thần Ma — một khi nàng ra lệnh, hồ ly không thể không nghe.
Không ngờ, chỉ đơn giản dùng ngôn linh chi thuật để "cấm ngôn" thứ trong bình mà thôi, vậy mà cái giá phải trả đã lấy đi nửa cái mạng của nó — vật trong đó rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ!
Máu vẫn không ngừng rỉ ra, e là nó không thể thi triển ngôn linh thuật lần thứ hai lên thứ trong bình nữa… nếu không, chắc chắn mất mạng.
Ngay khi âm thanh trong bình ngưng lại, hai con ngươi của Tô Kỳ Mộc lóe lên ánh kim, cưỡng ép kéo hai linh nhi còn dính m.á.u của hắn ra, rồi ép chúng nhập vào thân thể ban đầu.
“Sao lại vậy…” Giọng nói trầm thấp trong bình đầy vẻ bi thương, “Ngươi không thích trẻ con sao, chẳng lẽ không muốn cứu chúng sao…”
“Chỉ mới bấy nhiêu thời gian mà đã phá được cấm ngôn,” Sở Lạc nhìn chằm chằm cái bình, giọng mang theo chút mệt mỏi, “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
“Con ta, con ta…” Âm thanh như khóc nức nở.
“Trong số bọn trẻ đó, đứa nào là con ngươi? Ngươi nói đi.” Sở Lạc hỏi tiếp.
“Vô Hận tửu, Cực Lạc thiên…”
Vật trong bình không trả lời câu hỏi, lại bắt đầu lẩm bẩm.
Sở Lạc dứt khoát không để ý tới nữa, thu lại bức họa, rồi đi về phía Tô Kỳ Mộc.
“Ta thấy lúc nãy trên linh nhi còn có máu,” Sở Lạc lấy từ pháp khí trữ vật ra một viên đan dược cửu phẩm đưa đến trước mặt hắn, “Ngươi chắc bị thương không nhẹ, trị thương trước đi, ta hộ pháp cho.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tô Kỳ Mộc vừa được Kim Giáp Lực Sĩ đỡ đứng dậy, thấy nàng lấy ra đan dược cửu phẩm, trong lòng giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sao vậy?” Sở Lạc thấy hắn chậm chạp không nhận, chỉ nhìn mình chằm chằm, bèn bật cười: “Ngươi nghĩ gì thế? Chúng ta là bạn vào sinh ra tử rồi, ta sao mà c.h.é.m ngươi giá đắt được?”
Tô Kỳ Mộc ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng tránh ánh mắt, cúi đầu nhìn viên đan dược trong tay nàng.
Hắn đưa tay ra, chưa vội nhận thuốc, mà lại mở bàn tay nàng ra xem xét.
“Đừng nhìn nữa, dấu răng ngươi cắn đã mất từ lâu rồi.”
“Xin lỗi,” trong ánh mắt hạ thấp của Tô Kỳ Mộc thoáng qua chút bối rối, “Khi đó tình thế cấp bách, ta có phần thất lễ…”
“Ta hiểu là lúc đó gấp,” Sở Lạc cười, nhét viên thuốc vào tay hắn, “Trị thương quan trọng hơn.”
Nói rồi, nàng quay người, đi về phía Doãn Phách.
Tô Kỳ Mộc cúi đầu nhìn viên đan cửu phẩm màu xanh trong tay, khóe môi khẽ cong.
“Còn ngươi thì sao, tiểu huynh đệ?” Sở Lạc cất tiếng hỏi, “Ta đã cải trang thế này, sao ngươi vẫn nhận ra ta?”
Nghe nàng nói, Doãn Phách liền tháo chiếc đấu lạp xuống, ánh mắt nhìn về cây trâm bướm vàng cài trên tóc nàng.
“Ngươi đeo trâm ta tặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Doãn Phách nói nhạt một câu, rồi ánh mắt lại nhìn về phía Tô Kỳ Mộc, quả nhiên thấy được biểu cảm môi hơi giật của hắn.
“Trùng hợp vậy sao?” Sở Lạc rút cây trâm xuống nhìn.
Trước khi Phù Du bị phong ấn, nàng từng cải trang phàm nhân để dùng trâm này nhận mặt Thời Yến. Từ đó, nàng vẫn luôn đeo nó trên đầu.
Đã bị nhận ra rồi, Sở Lạc dứt khoát giải trừ Quỷ Hoạ Bì, khôi phục dung mạo thật, rồi từ pháp khí trữ vật lấy ra quyển thứ chín của Thần mộng tâm kinh, ném về phía Doãn Phách.
“Nè, thứ ngươi cần. Không ngờ lại gặp nhau bên này, cũng đỡ cho ta phải chạy thêm một chuyến.”
Nói rồi, nàng bước về phía mấy đứa trẻ.
Linh hồn vừa trở về thân thể còn chưa hòa hợp, thêm vào đó là bị chôn sống một thời gian, tình trạng các bé không tốt. Sở Lạc ngồi xuống, dùng linh lực an ủi bọn trẻ.
Doãn Phách đi theo sau, lật xem vài trang Thần Mộng Tâm Kinh.
“Năm năm nay, Ma giới luôn hỗn loạn. Bên ngoài Thần Mộng Tông có nhiều thế lực dòm ngó, bên trong tranh chấp vị trí chưởng môn cũng ngầm dữ dội. Ngươi từng nói nếu ta gặp khó có thể tìm đến ngươi. Nhưng... ta chưa từng cầu ngươi việc gì, cũng đã vượt qua được.”
“Ta biết.” Sở Lạc đáp khẽ, vẫn chăm chú kiểm tra tình trạng của bọn trẻ.
Doãn Phách đứng cạnh nàng rất lâu, chỉ nghe được ba chữ đơn giản ấy, lại không có gì tiếp theo, bất giác nhíu mày, cắn răng trong lòng.
Sở Lạc đang nghĩ đến việc những đôi mắt bị khoét ra liệu còn có thể dùng lại được không, hoặc có phương pháp nào giúp bọn trẻ khôi phục ánh sáng, thì chợt cảm thấy phía sau lưng lạnh toát…
Nàng sực ngẩng đầu lên, lại nhớ lại lời mà Doãn Phách vừa nói.
Sau đó quay người lại nhìn hắn, mỉm cười rồi vỗ tay một cái.
“Có thể đi được đến bước này một mình đã là rất giỏi rồi, huống chi ngươi còn trẻ như vậy, thật sự rất tuyệt vời!”
Nghe đến đây, sắc mặt của Doãn Phách mới dịu đi đôi chút, ánh mắt cũng hơi lảng sang chỗ khác.
“Sở cô nương đến Ma giới lần này, chỉ để đưa quyển Thần Mộng Tâm Kinh này thôi sao?”
Sở Lạc lại đứng dậy, bước đến bên hố chôn sống, dùng thuật điều khiển vật thể thu hết những con mắt bị khoét ra kia.
“Đương nhiên là không rồi. Đã đến rồi mà không gây ra chút động tĩnh nào thì làm sao xứng đáng với lệnh truy nã đầy đường kia chứ?”
“Ngươi đã gây ra không ít rồi. Hiện tại các thế lực khác đều đã cử người đến truy sát ngươi.”
“Vậy chẳng phải vừa hay sao? Năm năm qua, các môn phái từng tham chiến năm ấy đều đã khôi phục nguyên khí, một số còn đang muốn tiếp tục mở rộng thế lực, mà mục tiêu tiếp theo chính là Thần Mộng Tông các ngươi. Giờ ta xuất hiện, chuyển hướng sự chú ý của bọn chúng, không phải giúp ngươi có thêm thời gian chuẩn bị à?”
Doãn Phách vẫn đi theo sau nàng, bình thản nói: “Tư thù là một chuyện, bành trướng thế lực lại là chuyện khác. Có những người, sẽ không vì ngươi xuất hiện mà từ bỏ việc nhắm vào Thần Mộng Tông. Ta cũng không cần ai dùng cách tự đẩy mình vào nguy hiểm chỉ để giúp ta trì hoãn thời gian.”
Nghe vậy, Sở Lạc liếc hắn một cái.
“Ngươi vẫn giống hệt như trước đây, mở miệng ra là mấy chuyện nặng nề như thế. Ta còn tưởng lần gặp lại này, ngươi ít nhất sẽ gọi ta một tiếng ‘tỷ’, rồi kể cho ta nghe mấy năm nay ngươi cao lên được bao nhiêu cơ đấy.”
[ Ta không thấy chút nào gọi là trẻ con trên người hắn cả.]
Vừa hay, Sở Lạc cũng nghĩ y như vậy.
Nàng vẫn còn nhớ rõ năm đó, thiếu niên nhỏ ấy quỳ trước t.h.i t.h.ể của tổ phụ, khẽ nói rằng mình đã gầy đi, trong lòng vẫn luôn khao khát được người thân chú ý đến.