Nhưng trên người những đứa trẻ này vẫn có chỗ rất kỳ lạ. Nhìn thấy m.á.u đỏ sẫm chảy ra từ hốc mắt chúng, tay Sở Lạc khẽ run lên, chậm rãi vạch mí mắt một đứa nhỏ.
Dưới mí mắt là một hốc đen ngòm, hàng trăm đứa trẻ này, tròng mắt của chúng đều đã bị người ta móc mất.
Sau khi cứu được bọn trẻ ra ngoài, những kim giáp lực sĩ do Tô Kỳ Mộc điều khiển vẫn chưa dừng tay, tiếp tục đào sâu xuống.
Sở Lạc nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong lòng xuống đất rồi đi về phía hố chôn sống.
Thêm một lớp đất bị lật lên, bên dưới là lớp bùn đã thấm đẫm máu. Trong đám bùn đặc quánh ấy, hiện ra hàng trăm con mắt của trẻ nhỏ.
Chúng được xếp thành một pháp trận, nằm trên lớp đất đỏ sẫm như m.á.u đông, trông rất giống thứ rượu nho mà Sở Lạc từng thấy trong trận pháp.
Ở chính giữa trận pháp là một vật được cuốn chặt bằng vô số phù chú, mơ hồ hiện lên hình dáng của một chai rượu.
Trên phù chú có đủ loại chú văn cổ quái, kết thành từng tầng khóa siết chặt vật bên trong, có thể thấy dù đệ tử Vô Hận Tông là người chôn giấu nó, nhưng vẫn cực kỳ e ngại.
Kim giáp lực sĩ dừng lại theo lệnh của Tô Kỳ Mộc. Hắn cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn về phía chai rượu bị phong ấn ở trung tâm.
Hắn lại bất giác nhớ đến sinh vật ẩn trong mây khi nãy.
Dường như vật trong chai cũng cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía nó từ bên ngoài.
Đột nhiên, chiếc chai nhảy dựng lên.
Tô Kỳ Mộc lập tức dựng trận bảo vệ mình và Sở Lạc, nhưng vật trong chai không có ý định tấn công.
Từ trong chai, bỗng truyền ra tiếng thở nặng nề, giống như tiếng thú dữ đang say ngủ.
Ban đầu âm thanh rất nhỏ, nhưng càng lúc càng rõ, như trực tiếp vang lên trong đầu người nghe.
Một giọng trầm khẽ ngân nga một khúc hát lạ lùng:
"Vô Hận tửu, Cực Lạc thiên.
Mịt mù không trăng sáng, chẳng khác thần tiên nhỏ.
Khói mờ giăng, sương dày đặc.
Trẻ con khóc trong mộng, ruột gan cũng đứt đoạn.
Con đừng khóc. Mẹ đây..."
Cùng lúc đó, bụng Tô Kỳ Mộc đau quặn dữ dội, hắn cảm nhận rõ ràng hai linh hồn trẻ con mà hắn từng trấn áp, giờ đây cũng bị âm thanh kia kích thích.
Chúng như bị khởi động cơ quan nào đó phát cuồng vùng vẫy, móng vuốt và răng nanh sắc nhọn cào xé phần thịt bên trong người Tô Kỳ Mộc. Chúng muốn nuốt trọn phần thịt ấy, như thể chỉ cần làm vậy… sẽ có thể trở thành một thứ gì đó mới...
"Sao vậy?" Sở Lạc lúc này nhận ra điều bất thường của hắn vội hỏi.
Tô Kỳ Mộc nhắm chặt hai mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Khi trận pháp bị phá, những linh nhi đều quay về cơ thể ban đầu của chúng, nhưng có hai đứa... có hai đứa..."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Ta hiểu rồi, đi tìm ngay." Sở Lạc đáp ngay, rồi vội vã chạy về phía những đứa trẻ đã được cứu ra.
Chẳng bao lâu, nàng tìm được hai cơ thể trống rỗng không có linh hồn — vừa vặn là một trai một gái khớp với hai linh nhi đang ở trong cơ thể Tô Kỳ Mộc.
Tô Kỳ Mộc cũng đi tới ngồi xuống vận công, cố ép hai đồng linh ra khỏi cơ thể.
Nhưng dường như chúng hoàn toàn không muốn quay về thân xác ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy hắn mãi không có tiến triển, trong lòng Sở Lạc bắt đầu lo lắng, nhưng bản thân lại chẳng giúp gì được — chẳng lẽ đưa nghiệp hỏa vào người Tô Kỳ Mộc để ép hai tiểu quỷ kia ra?
Chỉ e còn chưa dọa được bọn chúng, đã làm Tô Kỳ Mộc trọng thương rồi.
Ngay khi nàng càng thêm căng thẳng, ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn về phía hố chôn sống ban nãy.
Trong suốt khoảng thời gian đó, âm thanh từ vật trong chai vẫn chưa hề ngừng lại.
Sở Lạc bước tới, dùng thuật điều khiển vật thể đưa cái chai lên khỏi hố.
Chai vẫn nhảy nhót trong tay nàng, nhưng nàng không buông ra.
Nó rất nhẹ, như thể bên trong chẳng có gì cả. Sở Lạc lắc lắc vài lần, vẫn không cảm nhận được vật thể cụ thể nào, nhưng âm thanh thì lại vô cùng rõ ràng.
Lúc này, giọng của Doãn Phách cũng vang lên.
"Ta cứ tưởng các ngươi có thể nhẫn tâm cho bọn trẻ một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng."
Nghe vậy, Sở Lạc nhìn sang, thấy Doãn Phách vừa khép mắt cho một đứa trẻ còn đang mê man.
"Vì với chúng, sống có lẽ còn khổ hơn cái chết."
"Vì sao ngươi nói vậy?"
Doãn Phách cũng nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh.
"Ngươi hẳn cũng biết, nho cực lạc – báu vật của Vô Hận Tông được luyện thành từ cái gì."
Cướp đi niềm vui của một trăm đứa trẻ, mỗi năm chỉ luyện được một quả. Những đứa trẻ đã mất đi niềm vui, chẳng còn hứng thú gì với thế giới này nữa, sống chỉ là đau khổ. Vô Hận Tông còn huấn luyện chúng thành tử sĩ, đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
"Ý ngươi là, những đứa trẻ này chính là..."
Nếu đúng như vậy, chúng chính là những kẻ đã bị tước đoạt tuổi thơ để luyện nho cực lạc … sống không bằng chết.
Sở Lạc lại nhìn về phía Tô Kỳ Mộc đang cố gắng ép hai linh nhi ra ngoài.
Dù đã đau đớn vô cùng, hắn vẫn cố gắng giữ lực đạo, không làm tổn thương đến hai linh hồn kia.
Doãn Phách cũng nhìn sang hắn, ánh mắt không gợn sóng.
Hắn đã nhắc đến mức này, mà Tô Kỳ Mộc vẫn còn nương tay với hai linh nhi, muốn cứu sống chúng . vậy thì chỉ có thể gọi là tự chuốc lấy hậu quả.
“Vô Hận tửu, Cực Lạc thiên...”
Âm thanh trong chai lại vang lên, Sở Lạc nhíu mày, lạnh giọng quát: “Câm miệng!”
Lập tức, âm thanh bên trong thật sự dừng lại.
Doãn Phách quay ngoắt đầu nhìn về phía ấy.
Tuy không biết thứ trong chai là gì, mạnh cỡ nào, nhưng hắn nhận ra những phù chú niêm phong trên thân chai… đó là ma thuật cấm truyền, chỉ lưu hành trong tầng lớp cao nhất của Vô Hận Tông.
Chỉ cần như vậy cũng đủ biết vật bên trong không phải tầm thường.
Sau một hồi im lặng, âm thanh trong chai bỗng đáp lại lời của Sở Lạc:
“Tại sao ngươi không chịu làm mẹ của chúng... Chúng đều là những đứa trẻ đáng thương... thật đáng thương...”
Sở Lạc cau mày: “Ngươi nói thì dễ, sao ngươi không tự đi làm mẹ của chúng?”
“Ta muốn lắm... nhưng bụng ta không chứa nổi bọn chúng... à... ta phải bảo vệ con của ta... chỉ còn hai đứa thôi... sinh ra đi, sinh ra đi... m.á.u thịt của tu sĩ thật thơm ngon…”
Vừa dứt lời, bên kia Tô Kỳ Mộc lại phun ra một ngụm m.á.u lớn, tình trạng càng thêm nguy kịch.
Sở Lạc mắt ánh lên vẻ sốt ruột, ngay sau đó liền ném ra một cuộn tranh, khi bức tranh được mở tung, một giọng nam từ trong đó vang lên:
"Cấm ngôn—"
Ngay sau câu nói ấy, âm thanh trong chai hoàn toàn biến mất. Cùng lúc, m.á.u tươi ào ạt thấm ra từ tranh cuộn, con hồ ly trong tranh cũng đau đớn vô cùng.