Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 676: Doãn Phách rời đi



Không biết từ lúc nào, nàng như thấy ánh sáng trong đôi mắt của Doãn Phách lóe lên hai lần.

Hắn từ từ quay đầu đi, giọng nói mang theo chút thờ ơ: "Chỉ sinh muộn hơn ngươi bốn năm thôi. Việc ta làm, chưa chắc đã thua kém gì những người sinh trước."

【Ừm… đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh.】

"Ta thật chẳng có chút uy nghi nào cả…"

Trong lòng Sở Lạc đã bình thản như nước, lại mở miệng nói:



"Biết rồi biết rồi. Ta thấy ngươi vẫn nên mau chóng quay về tông môn thì hơn. Nơi này cách Thần Mộng Tông không gần đâu. Nếu trong thời gian này có ai nhất định muốn tìm ngươi, e rằng sẽ rất rắc rối đấy."

“Gặp ta, bất quá chỉ vì chuyện thu nhận phàm nhân mà thôi. Ta đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi. Tìm ta cũng vô ích.”

 

Trong quãng thời gian trà trộn ở Thần Mộng Tông, Sở Lạc từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn lôi đình của thiếu niên kia, nghĩ đến việc hắn dám tự mình rời khỏi, hẳn là đã chuẩn bị thỏa đáng.

 

“Nếu vậy, ngươi có tính toán gì tiếp theo không?” Sở Lạc lại hỏi.

 

Chỉ thấy sắc mặt Doãn Phách chợt trầm xuống. “Ta định đến Thiên Ngạc Tông một chuyến.”

 

Dù sao cũng là tỷ tỷ ruột thịt, có những điều hắn không muốn nghĩ sâu. Nhưng để sống đến giờ phút này, Doãn Phách chưa từng để cảm xúc lấn át lý trí.

 

“Cẩn thận. Có chuyện gì thì báo cho ta.”

 

Doãn Phách liếc nhìn nàng, ánh mắt vô tình dừng lại nơi Tô Kỳ Mộc đang điều tức bên cạnh.

 

“Còn ngươi… và hắn thì sao?”

 

Sở Lạc nhìn về phía lũ trẻ, đã có vài đứa tỉnh lại.

 

“Còn mấy tòa thành chưa đốt xong. Hành tẩu Ma giới, ta không thể mang theo đám trẻ này. Mồ chôn kia lấp chưa chặt, bên dưới còn nhiều cổ trận quỷ dị. Bọn nhỏ đã nhặt về một mạng, sống được tức là còn hy vọng. Ta phải nghĩ cách sắp xếp ổn thỏa cho chúng trước.”

 

Từng đứa trẻ mở mắt tỉnh dậy, song trong mắt không hề có bi ai hay vui mừng, chỉ yên lặng  như chẳng quan tâm chuyện mình sống sót hay được ai cứu.

 

Nhìn chúng, Doãn Phách khẽ thốt: “Chúng đã mất đi đồng tử chi tâm, c.h.ế.t có lẽ mới là nơi về tốt nhất.”

 

“Ta hiểu… nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, luôn nghĩ biết đâu còn có cách vãn hồi.” Sở Lạc nhẹ giọng thì thầm.

 

Nghe vậy, Doãn Phách trầm mặc hồi lâu. Trong rừng chỉ còn tiếng gió xào xạc, mãi đến khi hắn cất tiếng:

 

“Nghe đồn giữa trung tâm  hồ Vô Đà có một tiểu châu, nơi đó chỉ toàn phàm nhân sinh sống, đời sống tự cung tự cấp. Vì đáy hồ có nhiều ma thú cổ xưa nên không có ma tu nào dám quấy nhiễu.”

 

“Đám trẻ này đã mù, mất khả năng tự phán đoán. Có lẽ chỉ ở nơi như thế, chúng mới có cơ hội sống sót. Dù… ma thú kia không ăn phàm nhân, nhưng với người tu đạo, chúng lại thèm khát vô cùng.”

 

“Ngươi đến hồ Vô Đà, thuê mấy phàm nhân đáng tin, đưa lũ trẻ đến châu đảo giữa hồ. Sau đó sống hay chết, ra sao… thì để trời định đi.”

 

Doãn Phách chỉ cho nàng một con đường. Sở Lạc chăm chú lắng nghe, rồi bất chợt cau mày.

 

“Lại có nơi như vậy? Nhưng nghe qua đã thấy không ổn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi thấy có vấn đề gì?” Doãn Phách hỏi.

 

“Phàm nhân yếu ớt không cần nói cũng biết. Mà sống giữa vùng đất đầy ma thú cổ xưa, chỉ cần một con lăn lộn vài vòng là có thể đè c.h.ế.t cả đảo. Thế mà vẫn có người sống sót sao?”

 

Nghe thế, Doãn Phách cũng ngẫm nghĩ một chút.

 

“ Hồ Vô Đà   là nơi ít người để ý, nằm tận phương Nam, dù Ma giới đại loạn cũng không lan đến. Lâu dần không còn ai đặc biệt chú ý. Nếu ngươi quyết định đưa đám trẻ đến đó, ta sẽ phái người đến dò la trước.”

 

“Không cần phiền phức vậy, để ta đi một chuyến là được.”

 

Sở Lạc từ chối ý tốt của hắn. Doãn Phách cũng không nói thêm, chỉ âm thầm lo lắng cho an nguy của nàng, khuyên nàng nếu có thể thì nên đến Thần Mộng Tông lánh nạn.

 

Khi thời cơ chín muồi, nàng tự khắc sẽ đến. Hai người lại hàn huyên đôi chút chuyện Ma giới, đến khi sắc trời đã tối mịt, Doãn Phách mới rời đi, hướng về lãnh địa Thiên Ngạc Tông.

 

“Đúng rồi…” Lúc sắp rời đi, Doãn Phách như sực nhớ ra gì đó, quay lại đưa cho nàng một quyển sách: “Cái này trả lại cho ngươi.”

 

Sở Lạc chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn bìa sách quen thuộc trong tay, con ngươi lập tức co rút.

 

Đây chẳng phải là cuốn Thần Mộng Tâm Kinh mà năm đó nàng đưa nhầm cho Doãn Phách sao!?

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hắn… cũng quá thật thà rồi…

 

Cuốn sách này chính là thủ phạm khiến hình tượng nàng sụp đổ thê thảm!

 

Doãn Phách quay đầu lại, thấy nàng đứng ngơ ngác tại chỗ, mặt đầy xấu hổ, trong mắt thoáng hiện nét cười.

Chớp mắt thân ảnh hắn đã tan vào màn đêm, dấn bước đến Thiên Ngạc Tông.

Sở Lạc sau một hồi mới hoàn hồn, vỗ nhẹ quyển sách trong tay.

“Thôi kệ… đã quyết định làm kẻ điên rồi, giữ thể diện làm gì nữa.”

Tiễn bước Doãn Phách, nàng lại quay sang nhìn lũ trẻ đang lục tục ngồi dậy.

“Đám hài tử đáng thương của ta… thật quá bi thảm mà…” — âm thanh từ trong bình truyền ra.

“Nếu thương chúng như vậy thì nghĩ cách cứu chúng đi chứ.” Sở Lạc trợn mắt.

Dù thứ trong bình có trả lời hay không, nàng cũng đã quen miệng đối thoại với nó.

Có lẽ do quá lâu không gặp người chịu lắng nghe mình, vật trong bình lại lên tiếng:

“Ta muốn cứu bọn trẻ… Có lẽ chỉ còn cách diệt sạch Vô Hận Tông. Nhưng đáng tiếc… ta bị phong ấn nơi đây, chẳng thể làm gì cả… Ôi những đứa con của ta…”

Nghe đến đây, đôi mắt Sở Lạc chợt lóe sáng.

Nàng vừa nghe gì vậy?

Vật trong bình nói… Muốn g.i.ế.c sạch Vô Hận Tông!?

“Người của Vô Hận Tông…” Sở Lạc thăm dò hỏi, “Vì sao lại phong ấn ngươi?”

“Bởi vì…”

Còn chưa kịp nói hết câu, một con mãng xà màu xanh sẫm bất chợt từ phía trước phóng ra, miệng mở rộng như muốn xé xác, mồm to đủ để nuốt trọn đầu Sở Lạc.

Trên thân mãng xà tỏa ra khí tức vừa giống yêu vừa như ma, tu vi gần sát hóa thần, sát khí xộc thẳng vào mặt. Mà phía sau nàng còn bao nhiêu hài tử, căn bản không thể né tránh!

Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng  dồn toàn bộ ma khí từ huyết mạch Giao Long vào thân thể, một tay khống chế ma khí, tay còn lại dẫn linh lực, hóa thành một tầng kết giới ngăn cản mãng xà.

Sắc mặt Sở Lạc  tái nhợt. Ma khí và linh lực trong cơ thể đang kịch liệt tranh đấu, nhưng nàng vẫn đứng yên bất động, một bước cũng không lùi.

Cảm giác thân thể muốn nứt vỡ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một luồng linh lực từ bên cạnh truyền sang — Tô Kỳ Mộc đã tỉnh lại  đứng cạnh nàng, bày trận hỗ trợ.

Hai người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng bức lui được con mãng xà đang điên cuồng lao tới.