Phần thân trên của con mãng xà màu xanh đậm rũ thẳng xuống đất, men theo thân thể uốn lượn của nó nhìn về phía trước, chỉ thấy đuôi rắn dần dần chuyển thành làn da người, cuối cùng nối liền với… một cánh tay.
Không để họ chờ đợi lâu, chủ nhân của cánh tay đó từ trong rừng sâu bước ra, lộ rõ chân dung thật sự.
Kẻ ấy là một ma tu, tu vi đã đạt đến xuất khiếu đỉnh phong. Dù vẫn mang hình người, nhưng trên gương mặt hắn lại lổm chổm từng mảng da rắn xanh sẫm, từ xa nhìn lại, giống như lớp vảy ấy mọc ra từ da thịt hắn vậy.
Càng kỳ quái hơn, hai cánh tay của ma tu này không có bàn tay — thay vào đó là hai con mãng xà dài uốn lượn. Một con đã bị Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc liên thủ đánh lùi, con còn lại vẫn cuộn quanh bên người hắn, thân thể kéo dài trên mặt đất, trườn đi uốn éo.
“Hê hê… Thực lực không tồi…”
Ma tu thấy hai người trước mặt, liền nhe răng cười — nụ cười đầy vẻ châm chọc, để lộ một hàm răng vàng khè xấu xí.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Sở Lạc, rồi nhanh chóng khóa chặt vào chiếc bình đang được nàng nắm chặt trong tay — bình ngọc được dán đầy phù chú và phong ấn.
“Trận pháp không g.i.ế.c được các ngươi, lại còn để các ngươi lôi thứ đó ra ngoài… Quả là ngoài dự liệu. Nghe lời đi, giao chiếc bình đó cho ta, ta có thể để các ngươi c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng.”
Sở Lạc vừa nghe xong đã muốn nhét chiếc bình vào pháp khí trữ vật. Nhưng không biết vì lý do gì, chiếc bình đó không thể cất vào, thậm chí bao đựng Thương bằng da Kỳ Lân cũng tỏ ra cực kỳ bài xích vật này.
Thấy vậy, nàng đành phải gỡ dây buộc tóc, cẩn thận buộc chặt chiếc bình lại ngang hông mình.
“Người của Vô Hận Tông lại vì vật này mà đích thân mò đến, xem ra đúng là báu vật rồi.”
Sở Lạc nheo mắt nhìn ma tu, đồng thời truyền âm cho Tô Kỳ Mộc: “Không thể giao chiến tại đây, phải đổi địa điểm.”
Những đứa trẻ vừa tỉnh dậy vẫn đứng đờ đẫn bất động như gỗ, như thể chỉ chờ người ta bật công tắc mới biết cử động. Nếu giao tranh ở đây, nhất định chúng sẽ bị liên lụy bỏ mạng dưới dư chấn.
Ngay khi đó, trong thức hải nàng vang lên lời hồi âm của Tô Kỳ Mộc:
“Hắn nhắm vào chiếc bình, ta sẽ cản hắn. Ngươi hãy chạy về phía vùng trống trải, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo.”
“Được.”
Thỏa thuận xong, Sở Lạc lại ngước nhìn ma tu phía trước. “Thứ này không thuộc về ngươi.”
Ma tu bật cười lạnh, ánh mắt lướt qua Tô Kỳ Mộc bên cạnh nàng, rồi khẽ nheo lại:
“Ngươi, ta chưa từng gặp, cũng không nhận ra. Nhưng với thủ đoạn trận pháp như vậy… Ta đoán, ngươi là người của Thất Trận Tông?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Kỳ Mộc không phủ nhận, chỉ thản nhiên cười nhạt, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Sở Lạc.
“Thế thì ngươi đoán xem, ta là người thế nào trong Thất Trận Tông?” Hắn vừa nói vừa cố tình thu hút sự chú ý của đối phương.
Ngay khoảnh khắc đó, thân ảnh Sở Lạc hóa thành hỏa diễm, bốc cháy thành nghiệp hỏa, rồi biến mất khỏi chỗ cũ.
“Ta đoán…” – Ma tu trầm giọng, sắc mặt trở nên dữ tợn – “Chỉ với hai Nguyên Anh nho nhỏ, thật cho rằng có thể chạy thoát sao?!”
Vừa dứt lời, hai cánh tay rắn của hắn lập tức vung lên, cả hai con mãng xà xé gió đuổi theo luồng khí tức mà Sở Lạc để lại.
Nhưng đúng lúc đó, Tô Kỳ Mộc nghiêng người bước lên trước, chắn ngay đường đi của mãng xà.
Ma tu thấy vậy, ánh mắt thoáng chùng xuống, khe khẽ nheo lại. “Tự tìm cái chết.” — hắn hừ lạnh một tiếng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Tô Kỳ Mộc hai tay hợp ấn, cuồng phong bùng nổ, từ sau lưng hắn đột ngột hiện ra một kim giáp lực sĩ khổng lồ, cao lớn đến mức vượt khỏi tán rừng rậm!
Lực sĩ thần sắc uy nghiêm, không giận mà vẫn toát ra khí thế bức người, khí tức toàn thân đã vượt xa cảnh giới Nguyên Anh. Nó dang rộng hai tay sau lưng Tô Kỳ Mộc, vững vàng bắt lấy hai đầu rắn đang lao đến.
Gió lốc cuộn tròn lấy lá khô, lấy Tô Kỳ Mộc làm trung tâm, che khuất khuôn mặt hắn trong màn phong vũ. Hắn vẫn đứng sừng sững giữa gió, trường bào phần phật tung bay, trên khuôn mặt thanh tú như nước giếng cổ là vẻ điềm tĩnh như mặt hồ thu, chỉ có ánh kim lưu chuyển trong đôi mắt là khiến người ta không thể xem nhẹ.
Sắc mặt ma tu trở nên ngưng trọng, truyền lực muốn thu rút hai cánh tay rắn về, nhưng nhất thời lại không thể thắng nổi lực đạo của kim giáp lực sĩ.
Thân thể của mãng xà bị kéo căng như sợi dây như sắp bị giằng đứt.
Ma tu thoáng kinh hãi, rồi đột nhiên bật cười hiểu ý.
"Thân thể là Nguyên Anh, nhưng trong đó lại ẩn chứa nguyên thần cảnh Xuất Khiếu... Ta thật hiếu kỳ, lúc ngươi phá cảnh, đau đớn đến sống không bằng chết, ngươi vượt qua kiểu gì?"
"Dục niệm... có thể hại người, cũng có thể cứu người. Trong lòng có dục, vạn kiếp nạn qua, ta đều có thể gánh."
Giọng nói của Tô Kỳ Mộc như gió lạnh bị xé rách giữa cơn cuồng phong, nhàn nhạt như nước, nhưng lạnh như băng.
“Dục niệm…” Ma tu lặp lại lời ấy, mắt khẽ nheo lại, cười như không cười: “Ngươi như vậy, vốn là người nên nhập ma, theo ta về Vô Hận Tông thế nào?”
“Hừ…” Tô Kỳ Mộc khẽ cười đầy châm biếm, lời không cần nói cũng hiểu.
“Không xem trọng? Vậy cũng thôi, ta chỉ cho ngươi một con đường hợp với ngươi hơn. Đã không đi, thì hôm nay, lưu mạng lại đây đi.”
Vừa dứt lời, tại bảy tấc trên thân con rắn, lớp da xanh đậm bỗng chốc nổ tung, huyết nhục tụ lại, chỉ chớp mắt liền mọc ra hai đầu rắn mới, gào thét lao tới cắn xé Tô Kỳ Mộc.
Tô Kỳ Mộc nghiêng người tránh khỏi một đầu rắn, áo bào vung lên, tay đã nắm chặt thanh trường kiếm màu vàng kim, thuận thế đ.â.m thẳng vào mắt đầu rắn còn lại. Lợi dụng cơn giãy dụa của nó, hắn nhẹ nhàng bật người lên, thân ảnh lướt như gió, đáp xuống vai của kim giáp lực sĩ.
Phiền phức thật…
Đó là đánh giá đầu tiên trong lòng ma tu lúc này về Tô Kỳ Mộc. Nhưng hắn không có tâm trạng tiếp tục dây dưa, bởi nếu không nhanh đuổi theo, Sở Lạc mang theo chiếc bình kia không biết đã chạy đi đâu rồi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thừa dịp nhiễu loạn Tô Kỳ Mộc, hắn lập tức thu nhỏ thân rắn, thoát khỏi bàn tay lực sĩ, nhanh chóng thu tay lại, biến thành hình người. Lớp da rắn hóa thành găng tay màu xanh đậm, khít sát dán trên tay.
Ngay lúc Tô Kỳ Mộc vừa đáp xuống vai lực sĩ, ma tu cũng thi triển thuật di hình, lao về hướng khí tức Sở Lạc lưu lại.
Tô Kỳ Mộc vung tay, hóa giải kim giáp lực sĩ, quay đầu liếc nhìn đám trẻ phía sau — thấy không ai bị thương, hắn mới thở phào, rồi lập tức đuổi theo ma tu.
Ra khỏi rừng, đến bên một khúc sông trống trải, ma tu bất ngờ dừng lại, cẩn trọng quan sát tứ phía.
Đột nhiên, cảm giác sau lưng có dị động, hắn vội đánh chưởng về sau, nhưng chỉ đánh tan một mảnh lửa đỏ.
Ngay khoảnh khắc ấy — một con giao long khổng lồ từ dưới nước gào thét lao lên, toàn thân tràn ngập ma khí, há miệng cắn tới!
Ma tu lập tức triệu hồi hai cánh tay rắn để chống lại. Nhưng ngay khi vừa hành động, hắn phát hiện — trên lưng con giao long ấy có một người đang đứng, tay cầm trường thương, toàn thân hừng hực lửa.
Đối diện ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, đôi mắt Sở Lạc ánh lên nụ cười rực sáng.
Chỉ trong một cái chớp mắt, giao long và hai đầu rắn đã quấn vào nhau như mãnh thú giao chiến, không ai nhường ai. Sở Lạc cũng nhân cơ hội đó nhảy khỏi lưng giao long đang chao đảo dữ dội, thân hóa thành hỏa diễm, như sao băng lướt ngang bầu trời, lao thẳng về phía ma tu!