Năm xưa, sau khi Hạc Dương Tử giúp điều tra án, cũng thuận tay dẫn Tô Kỳ Mộc đem thi cốt tộc nhân an táng. Bởi vậy lão biết, sau khi hắn nhìn lại cố viện, tất nhiên sẽ đến phần mộ dâng hương.
Trên đường, Tô Kỳ Mộc không nói một lời, Hạc Dương Tử cũng chẳng mở miệng. Nơi thanh sơn u tịch, trước gò mộ hoang lặng, Tô Kỳ Mộc quỳ thật lâu, Hạc Dương Tử chỉ lặng lẽ đứng bên.
Không biết qua bao lâu, tĩnh mịch chung quanh mới bị thanh âm của Hạc Dương Tử phá vỡ.
“Năm đó, ngươi cũng như thế này, quỳ trước phần mộ hai ngày liền, đến nỗi đói ngất. Vi sư khi ấy mới mang ngươi đến trấn gần đây, cho uống một bát cháo nóng.”
Tô Kỳ Mộc vẫn im lặng.
“Đi thôi, tới xem thử quán cháo năm ấy, bao năm đã qua chẳng biết còn hay mất.” Hạc Dương Tử nói tiếp.
Tô Kỳ Mộc khẽ đáp: “Ta không đói.”
Nghe vậy, Hạc Dương Tử bất giác cười khổ.
“Ngươi đến nơi này, là để tìm lại những ký ức đau đớn, mượn chúng để bức bách bản thân phải hành động, hay chỉ vì thấy mình như phù du, không nơi nương tựa, nên chỉ có thể quay lại chốn này?”
Thân thể Tô Kỳ Mộc khẽ run động.
“Còn người, sao lại tới đây? Nếu chỉ để khuyên ta hồi tông, căn bản chẳng cần nhọc công như vậy.”
“Vi sư là đến gặp ngươi.” – Ánh mắt Hạc Dương Tử hơi nheo lại, chậm rãi nói “Kế tiếp, ngươi tính làm gì?”
…
Trên trấn, phàm phu bán cháo vẫn ở chỗ cũ, chỉ là gương mặt thêm vài nếp nhăn, bên cạnh lại có thêm mấy đứa trẻ ríu rít.
Mùi cháo dường như đổi khác, lại như chưa từng đổi thay. Hạc Dương Tử ngắm nhìn Tô Kỳ Mộc ngồi đối diện, chậm rãi mở lời:
“Sở Lạc không cùng ngươi đến đây sao? Nàng đã bỏ mặc ngươi rồi?”
Bàn tay Tô Kỳ Mộc nắm chặt chiếc muỗng, khớp xương khẽ run. “Nay đã đến Đông Vực, người không cần nghĩ chuyện g.i.ế.c nàng nữa.”
Hạc Dương Tử bật cười khẽ, tựa hồ chẳng mấy bận tâm lời hắn.
“Nàng vĩnh viễn trên đường có bằng hữu đồng hành, có chuyện bản thân muốn làm, có mái nhà để trở về. Còn ngươi, chẳng có gì cả, chỉ có nàng mà thôi. Khi nàng ở cạnh còn đỡ, một khi vắng bóng, ngươi liền rơi vào hư không. Ngươi nên tìm lấy ý nghĩa để mình tồn tại.”
Thấy Tô Kỳ Mộc vẫn lặng thinh, lão lại nói tiếp:
“Ngươi có biết vì sao nhân gian vô số người, từng kẻ đều muốn tu hành, đều muốn hướng về cửu thiên? Bởi phi thăng thượng giới, chính là cầu trường sinh. Ngươi, có muốn trường sinh không?”
Tô Kỳ Mộc bỗng buông muỗng trong tay.
“Những lời này, trước nay người chưa từng hỏi ta. Khi ta còn nhỏ, chưa gặp biến cố, tự nhiên cũng mong cầu đạo trường sinh. Nhưng từ đó trở đi, ta tu hành đều là theo an bài của người. Ta có thể phi thăng, hay bao giờ ngã xuống, chỉ sợ tất cả cũng nằm trong toan tính của người.”
Lời vừa dứt, Hạc Dương Tử thoáng ngẩn ra, rồi bật cười nhạt.
“Nếu ta đem ngươi trả lại cho vận mệnh, ngươi chắc rằng sẽ sống tốt hơn con đường ta định ra sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người không cần nói thêm.” – Giọng Tô Kỳ Mộc đầy thất vọng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Thiên giới vốn không có vĩnh sinh, thế gian cũng chẳng có bất diệt. Vi sư khi trước chưa từng nói, nay có thể nói ra.”
“Nhân loại tu hành, là bởi nhìn thấy đồng loại tự đào mồ diệt thân: chặt phá sơn lâm, tận diệt thủy sản, khai khoáng cướp đoạt, khiến đại địa này trống rỗng suy kiệt. Một ngày kia, đất trời sụp đổ, hết thảy sinh linh đều cùng nhau trầm luân, rơi vào hư vô, vĩnh viễn không tồn tại nữa.”
“Hành vi của số ít lại để toàn cõi sinh linh phải chịu liên lụy. Chúng ta chẳng thể làm gì, chỉ còn cách duy nhất là chạy trốn – phi thăng thiên giới.”
“Nơi đó, tuy không có chân chính vĩnh hằng, nhưng ít nhất có thể sống lâu hơn, không cần nếm trải cảnh người thân bạn hữu lần lượt khuất bóng, cũng chẳng phải lo sợ một sớm tỉnh lại, thế gian đã hóa hư không.”
“Lẽ sống ấy, chẳng lẽ ngươi không hướng tới sao?”
Nói dứt, Hạc Dương Tử thong dong nhấp thìa cháo nóng. Nghe hết lời, Tô Kỳ Mộc tâm thần chấn động hồi lâu. Cuối cùng, hắn mới mở miệng:
“Vậy cớ sao ngươi còn chưa phi thăng?”
Hắn có thể cảm nhận, lần gặp này, tu vi của Hạc Dương Tử đã đến cảnh giới Động Hư, chỉ còn một bước là nhập Đại Thừa.
Từ Hợp Thể đến Động Hư, vỏn vẹn tám năm, quả thực nghịch thiên. Khả năng duy nhất – tám năm trước, lão vẫn còn ẩn giấu tu vi chân thật.
Rốt cuộc cảnh giới của Hạc Dương Tử sâu đến mức nào, thiên hạ đã chẳng ai nhìn thấu nữa. Mà sau khi chứng đạo Đại Thừa, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn xuống phi thăng thiên kiếp, vượt qua liền nhập thượng giới.
Nghe câu hỏi của Tô Kỳ Mộc, Hạc Dương Tử vẫn cúi mắt, nhìn vào thìa cháo, chậm rãi thổi…
…..
Sở Lạc c.h.é.m xuống từ t.h.i t.h.ể yêu tộc kia một đôi lộc giác, khẽ chỉnh lại rồi gắn lên đầu mình.
Đêm qua, nàng cùng Vân Nhược Bách vượt qua vòng xoáy yêu vụ đến, phát hiện nơi này giống như một tòa căn cứ, ở vòng xoáy còn có yêu tộc canh giữ, bất quá lúc đó bọn chúng đều đã ngủ say.
Hai người liền né tránh đám yêu tộc kia, bắt đầu dò tìm lối ra, nhưng cả căn cứ này tựa như một mê cung khổng lồ, suốt một đêm xoay vòng cũng chỉ miễn cưỡng nắm được vài vị trí trọng yếu.
Trong căn cứ này, những yêu tộc tồn tại dường như đã chẳng còn là yêu tộc chân chính nữa, mà là sản vật sau khi trải qua cải tạo.
Trong số đó, lợi hại nhất mà Sở Lạc từng gặp, chính là con ô nha yêuViệt Kim — kẻ có thể khống chế đôi mắt, cũng chính hắn đã đoạt đi dị hỏa mà nàng từ trong tay Phù Du khổ cực đoạt được.
Nhưng không phải yêu tộc nào sau khi cải tạo cũng đều trở nên cường đại, nơi này vẫn có không ít kẻ thực lực tầm thường, chẳng có gì đặc biệt.
Hiện giờ, chúng đã biết chuyện xoáy yêu vụ bị bại lộ, toàn bộ tụ tập lại một chỗ mở đại hội nghị, vừa khéo tạo cho Sở Lạc cùng Vân Nhược Bách cơ hội hành động tự do.
Con yêu tộc mọc lộc giác này, có lẽ vì chịu tác dụng phụ từ việc cải tạo, nửa đường đột nhiên ngã c.h.ế.t vừa vặn trở thành vật che giấu thân phận cho hai người.
Sở Lạc đem yêu đan từ trong cơ thể nó giao cho Vân Nhược Bách, chỉ cần mang trên người, sẽ có yêu khí bao quanh, để ngụy trang thành yêu tộc thì không gì thích hợp hơn.
Nhưng trong thời gian ngắn, muốn có thêm một viên yêu đan nữa thì không thể, nên Sở Lạc chỉ có thể tháo cặp lộc giác xuống, đội lên đầu để tạm thời giả dạng.
Vân Nhược Bách có thói quen vẽ bản đồ, đi một đêm, trong tay nàng đã phác thảo ra đại khái địa hình.
“Nếu suy luận theo lẽ thường, lối ra hẳn là tại nơi này.” Vân Nhược Bách chỉ lên một điểm trên bản đồ, khẽ nói.
“Chúng ta còn chưa thể rời đi.” Sở Lạc trầm giọng đáp, “Khi Tô Uyển bị đưa tới đây, hẳn cũng là vị trí này. Dù không tìm thấy cũng có thể nghe ngóng được ít tin tức.”