Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 755:



Trong lòng Vân Nhược Bách cũng nghĩ như vậy. Hai người thương nghị xong liền lặng lẽ men theo, mò đến gần nơi bọn yêu tộc tụ họp nghị sự.

Yêu tộc nơi này quá đông, bọn họ nào dám lại gần. Vân Nhược Bách lấy ra một tấm hoàng phù, nhanh tay gấp thành hình thỏ, chỉ trong chớp mắt, nó đã linh động nhảy nhót, lặng lẽ tiến tới gần, để nghe lén cuộc trò chuyện của đám yêu tộc kia.

“Thông đạo đã bị phát hiện rồi. Trước khi Yêu Đế bệ hạ hạ lệnh hồi đáp, chúng ta nên lập tức rút lui, đồng thời phong bế thông đạo. Tuyệt đối không thể để người Đông Vực nhân cơ hội trà trộn tiến vào.”

“Phong bế thông đạo? Nhưng Vũ Trĩ vẫn còn ở bên ngoài chưa quay về, chúng ta phải chờ nàng trở lại rồi mới có thể đóng lối thông đạo này chứ!”

“Vũ Trĩ  là công cụ để chúng ta thâm nhập Đông Vực. Nay chuyện đã bại lộ, nàng đã không còn giá trị nữa. Lập tức phong bế thông đạo, chớ cho đạo môn Đông Vực mượn cớ giáng tội.”

“Ta không đồng ý! Nếu không có túi Ma La  của Vũ Trĩ, e rằng về sau chúng ta khó dựng lại một thông đạo tiện lợi như thế để tiến vào Đông Vực. Nàng tuyệt đối không thể chết, càng không thể rơi vào tay tiên môn!”

“Vũ Trĩ là do núi núi Nhân Sơn tạo ra. Hắn có thể tạo ra một, ắt có thể tạo ra cái thứ hai. Rồi chúng ta sẽ lại thấy một Vũ Trĩ khác. Dù thế nào đi nữa, nàng đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Ta nghĩ, khi nàng nhìn thấy thông đạo bị đóng lại, cũng nên hiểu rằng đã đến lúc nàng phải hi sinh.”

“Ta không tán đồng việc đối đãi một công thần như thế.”

“Hừ hừ… trong số chư vị ở đây, ai chẳng phải công thần? Hay là… các ngươi cho rằng bản thân mình không có quyết tâm vì Yêu Đế bệ hạ mà bỏ mạng?”

Bốn phía lặng ngắt như tờ. Yêu tộc chủ trì đại cục từ từ đứng lên.

“Nếu như chư vị không ai dị nghị, vậy thì một canh giờ sau ta sẽ phong tỏa thông đạo. Ngoài ra, xin chư vị chuẩn bị, chúng ta phải rút lui rồi.”

Yêu tộc kia nói xong, là kẻ đầu tiên rời đi. Sau đó, những yêu tộc khác vẫn khe khẽ bàn tán một hồi, rồi cũng lần lượt tản đi.

Thỏ giấy vàng lại tung tăng nhảy trở về, Vân Nhược Bách bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không hề nhắc tới chuyện của Tô Uyển.”

Sở Lạc nhìn đám yêu tộc tản đi kia, thấy chúng đã bắt đầu thu dọn đồ vật, trầm ngâm chốc lát, bèn vỗ nhẹ vai Vân Nhược Bách.

“Chờ ở đây, ta đi rồi sẽ trở lại.”

Nơi mép bụi cỏ, có một con dã trư yêu chưa thu hồi được cái đuôi, đang lười biếng nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, nó hít hít mũi như ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Nó lập tức đứng dậy, men theo mùi hương  chạy tới, chỉ thấy một nữ nhân mọc đôi sừng lộc, đang ngồi bên lửa nướng cá.

Đôi mắt nó bị đồ ăn hấp dẫn, chỉ dán chặt lấy con cá nướng vàng ươm kia, toàn bộ tâm trí không chút nghi ngờ nữ nhân trước mặt, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Mà Sở Lạc, trước kia trong Quỷ Cảnh đã từng thấy qua con dã trư yêu này, bất quá giờ đây đã đổi sang diện mạo khác.

“Khụ khụ… Ngươi sao còn không đi thu dọn đồ, lại còn ở đây nướng cá, không sợ bị quản sự bắt gặp à?” Dã trư yêu lắc lư bước tới, mở miệng trách móc.

Sở Lạc giả bộ lúc này mới phát hiện ra nó, khẽ giật mình, rồi vội vã nói: “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho bọn họ biết, cá nướng này ta chia cho ngươi một phần!”

“Được, được thôi.” Dã trư yêu vốn tính dễ dãi, lập tức ngồi xuống một bên, đôi mắt vẫn dán chặt lấy cá nướng, chỉ liếc nhìn Sở Lạc một cái rồi nói: “Ê? Sao ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, ngươi là lộc yêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc gật đầu: “Ta mới tới không lâu, còn chưa quen chỗ này. Thấy hôm nay nhiều người tụ họp như vậy, có đại sự gì xảy ra sao?”

“Đương nhiên rồi, chuyện này chính là đại họa ngập đầu! Ngươi vừa mới đến đã gặp phải, coi như xui xẻo. Chúng ta sắp phải đổi chỗ ở, mà thông đạo tiến vào Đông Vực cũng sắp bị phong bế. Về sau chưa chắc còn mở lại được, hoặc không tạo được thông đạo mới, như vậy chẳng khác gì mất cơm ăn, e là biến thành dã yêu vô gia cư…”

Nói đến đây, trên mặt dã trư yêu lộ vẻ buồn bã.

“À? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Sở Lạc liền hỏi tiếp: “Thông đạo vốn vẫn yên ổn, sao đột nhiên lại bị đạo sĩ Đông Vực phát hiện?”

“Hừ, chẳng phải do một con yêu nhện năm xưa trốn sang Đông Vực ư? Nó kết giao cùng một đám tán tu chuyên thám hiểm Quỷ Cảnh, rồi vô tình bước vào Quỷ Cảnh nơi ta mở thông đạo. Nó vốn là yêu, nên lập tức phát hiện bí mật thông đạo. Để giữ kín, Vũ Trĩ liền bắt nó trở về.”

“Nào ngờ, chỉ một con yêu nhện nhỏ bé kia lại dẫn theo cả đám đạo sĩ mò tới, kết quả là chuyện lớn lộ ra hết!”

Nghe đã liên quan đến Tô Uyển, Sở Lạc lập tức hỏi tiếp: “Con yêu nhện ấy đã bị bắt về rồi sao? Giờ nó ở đâu?”

“Đưa đi từ lâu rồi! Ngươi không biết, nó vốn xuất thân từ động Dệt Nguyệt , trước kia Động Dệt Nguyệt cùng Vọng Nhai Sơn từng phối hợp nuôi dưỡng ra loại yêu nhện thiên phú cực mạnh. Tiếc là hậu duệ hai tộc này chẳng còn bao nhiêu. Nàng thuộc loại dị chủng hiếm hoi, nên đã bị trực tiếp đưa tới núi Bạch Nhân  rồi!”

“ Bạch Nhân …” Sở Lạc thì thầm, “chính là nơi Yêu Đế bệ hạ ngự tọa…núi  Bạch Nhân ?”

“Trong Yêu giới, còn nơi nào dám mang cái tên  Bạch Nhân  nữa sao?”

Lúc này có kẻ khác đi tới gần, Sở Lạc vội vàng đưa cá nướng cho dã trư yêu: “Ta phải về thu dọn đồ rồi, cá này cho ngươi ăn.”

Dã trư yêu được cá thì mừng rỡ không thôi, chẳng thèm để ý đến việc nàng rời đi vội vàng.

Trở lại chỗ hẹn với Vân Nhược Bách, Sở Lạc liền nói: “Tô Uyển bị đưa đến núi Bạch Nhân  rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không lát nữa đám yêu tộc khác sẽ tản ra hết.”

Trong thời gian Sở Lạc rời đi, Vân Nhược Bách đã bổ sung, hoàn thiện bản đồ, xác định chuẩn xác phương hướng lối ra.

Hai người men theo đường tới được cổng lớn, không ngờ nơi đó lại chẳng có lấy một kẻ canh giữ.

Vừa bước ra ngoài, dưới chân đột nhiên trống rỗng, thân thể cả hai đồng loạt rơi xuống.

May thay Sở Lạc phản ứng cực nhanh, kịp lùi lại, đồng thời kéo chặt lấy cánh tay Vân Nhược Bách.

Vân Nhược Bách hít mạnh một hơi lạnh, hoàn toàn không ngờ, bên ngoài cổng lớn lại chẳng hề có con đường nào! Vậy bọn chúng dựng cái cổng này rốt cuộc là vì cái gì?

Sắc mặt Sở Lạc thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục, kéo Vân Nhược Bách trở lên.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Không đúng… Theo bố cục căn cứ này, hẳn là chỉ có mỗi một đại môn này thôi. Nếu cửa này không dùng để ra vào, thì còn có thể để…”

Vân Nhược Bách đang thì thầm, chợt nhận ra nét dị thường trên mặt Sở Lạc, liền thuận theo ánh mắt nàng nhìn xuống.

Chỉ thấy phía dưới vách đá, ngay chỗ bọn họ vừa suýt ngã xuống, lại là một ngọn núi tử thi chen chúc chất đống — trong đó vừa có xác nhân tộc, lại có xác yêu tộc!

“Đây căn bản không phải lối ra… Mà là nơi bọn chúng dùng để vứt xác!”