Lời muốn thốt ra của Lâm Xà bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cả người như bị đóng băng, quên mất cả hướng đi tiếp theo. Hắn chỉ có thể đứng bất động, ánh mắt trống rỗng dõi theo bóng dáng của hai người, càng lúc càng khuất sau màn đêm và tuyết trắng phủ núi, trở nên xa xăm mờ nhạt.
Trong lòng hắn, một cảm giác khó tả trào dâng—vừa là lo lắng, vừa là tiếc nuối, vừa là một thứ niềm hy vọng mơ hồ, như sương khói trên đỉnh núi Tuyết, vừa gần lại vừa xa, không thể nắm bắt.
“Chúng ta, rốt cuộc cũng không phải người cùng đường.”
Thanh âm lạnh nhạt của Sở Lạc lại vang lên, như một tia lôi đình giáng xuống xé nát tia hy vọng cuối cùng.
Lâm Xà cúi đầu, ánh mắt tối đi.
Hắn vốn tưởng rằng những ngày đồng hành, cùng trải qua sinh tử, đã khiến nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng. Hóa ra, tất cả chỉ là hắn tự mình đa tình.
Nghĩ lại cũng đúng, từ ban đầu, nàng chẳng phải vẫn luôn muốn hắn rời đi sao? Tâm phòng bị ấy chưa từng hạ xuống, lại thêm biến cố ở Độc Phong Cốc, khiến chút tín nhiệm cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Hắn sao có thể ngây thơ tưởng rằng nàng sẽ đối đãi với hắn như thuở ban đầu?
Có lẽ, ngay từ đầu, hắn đã không nên theo họ.
Dưới ánh trăng, bóng dáng Lâm Xà chậm rãi hòa vào trong u tối. Khi thân ảnh Sở Lạc và đồng bạn sắp khuất khỏi tầm mắt, hắn khẽ than một tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng hắn đâu biết, ngay khi lưng hắn vừa quay, Sở Lạc lại khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt phức tạp thoáng hiện.
“Thế nào, hắn thật sự đi rồi ư?” – Tô Uyển thấp giọng hỏi.
“Ừ, đi rồi.” – Sở Lạc đáp, rồi khẽ chau mày.
Trong lòng nàng thoáng hiện ý niệm: nếu Lâm Xà quay về bên cạnh Ứng Ly Hoài, lần sau gặp lại, e rằng sẽ là kẻ địch tương tàn. Nghĩ vậy, tâm trí càng thêm trĩu nặng. Nhưng hiện giờ nàng thân bất do kỷ, để hắn rời đi cũng coi như một loại giải thoát.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sở Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía núi Tuyết Thâm Miên , nơi cuồng phong và hàn vụ che phủ.
Đêm nay, nàng nhất định phải vào núi.
Đi thêm một đoạn, Sở Lạc bỗng sinh cảnh giác, quanh thân linh lực khẽ động, ánh mắt quét khắp bốn phía. Cuối cùng, nàng cúi xuống nhặt lên một chiếc lông đen.
“Lông quạ! Chẳng lẽ... là Việt Kim tìm đến rồi?” – Tô Uyển thất thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Lạc vội che miệng nàng, thấp giọng nói: “Chưa tới, nhưng hắn tất ở quanh đây.”
Dứt lời, nàng lấy ra ngọc bài thân phận xóa đi thần thức ấn ký của mình, rồi nhét vào tay Tô Uyển:
“Cầm lấy, có thể liên lạc với Vân Nhược Bách. Mau tìm chỗ ẩn thân.”
“Còn ngươi thì sao?”
Ánh mắt Sở Lạc nhìn về hướng núi tuyết, chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ: “Vào núi.”
...
Không lâu sau, một con huyết nhãn ô nha lượn vòng trên đỉnh đầu, tiếng kêu xé toang màn đêm. Sở Lạc vung tay, một đạo phong hỏa chân viêm hóa thành hỏa vũ, lập tức thiêu cháy ô nha.
Trong nháy mắt, mấy chục đạo yêu thức đã khóa chặt phương vị của nàng.
Tiếng gió rít, một thân ảnh mọc cánh đen hiện ra trước mặt, khí tức cường đại, chính là Việt Kim.
Hắn cười lạnh: “Danh chấn tứ phương, quả nhiên nơi hiểm ác nào cũng thấy ngươi. Ta đoán không sai chứ?”
“Trong mắt ngươi, ta chẳng phải đã là người c.h.ế.t rồi sao?” – Sở Lạc đáp, giọng lạnh lùng, sát khí lộ ra.
...
Ánh kiếm lóe lên, hư thực xen lẫn. Khi bị thương nơi cánh tay, Việt Kim mới nhận ra kẻ c.h.é.m mình chỉ là một khôi lỗi mang hình dáng Sở Lạc.
Còn bản thể chân chính, đã hóa thành lưu tinh rực lửa, phóng thẳng vào sâu trong tầng hàn vụ của núi tuyết.
Khi bọn yêu gấp rút đuổi theo, chỉ còn lại tiếng cười nhạt như có như không vọng lại giữa gió tuyết.
“Quả nhiên… không hổ là hung thần.”
Sở Lạc không chút do dự, toàn thân bốc cháy lửa đỏ lao thẳng vào màn sương lạnh lẽo, nơi ẩn chứa cổ thần khí tức đầy bài xích và hủy diệt.