Ánh mắt Việt Kim gắt gao nhìn theo phương hướng Sở Lạc rời đi, trong lòng hiểu rõ, chuyện này đã là nước đổ khó hốt.
Sở Lạc đã biết hắn muốn lấy mạng nàng, từ nay về sau tất sẽ không chịu để yên.
Điều hắn lo lắng không phải là chuyện phục thù hay khiêu khích sau này, mà là… một khi việc này bị Yêu Đế biết được, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nếu như năm đó không có Lâm Xà ra tay ngăn cản, hắn đã thuận lợi g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Lạc, tất cả có thể bày thành ngoài ý muốn, thậm chí còn có thể gán tội cho Lâm Xà.
Núi tuyết Thâm Miên nơi tuyết táng có thể bộc phát bất kỳ lúc nào, ngay cả Yêu Đế cũng không dễ gì đặt chân vào.
Nhưng… đâu thể đảm bảo Sở Lạc sẽ không còn sống mà rời khỏi?
Việt Kim trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dứt khoát hạ lệnh:
“Vào núi!”
Lệnh vừa dứt, trong bầy yêu phía sau, liền có kẻ quay đầu bỏ chạy, hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng ra xa.
“Vào núi tuyết Thâm Miên ? Đây đâu phải mệnh lệnh của Yêu Đế, cần gì đi chịu chết!”
Nhưng chưa kịp thoát khỏi tầm mắt của mọi người, một đạo tinh huyết nấm yêu từ trong tay Việt Kim đã b.ắ.n ra, trong chớp mắt xuyên thủng thân thể hắn.
Huyết mạch đỏ rực như mạng lưới lập tức lan tràn khắp toàn thân, yêu vật cải tạo kia trợn to mắt, khí tức tắt lịm, nháy mắt thân thể bị tan rã, hóa thành m.á.u thịt lẫn lộn.
Bọn cải tạo yêu tuy có ý thức riêng, nhưng không có linh hồn chân chính. Thân c.h.ế.t liền là c.h.ế.t thật.
Hơn nữa, nhục thân bọn chúng vốn là dùng xác của các yêu tộc đã c.h.ế.t ghép lại, một khi tan vỡ sẽ không toàn thây, thậm chí những mảnh thịt rơi xuống kia cũng chẳng biết thuộc về ai.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Máu tươi lạnh lẽo nhuộm đất, sát khí lặng lẽ thấm sâu, khiến các yêu còn lại đều run sợ, chẳng ai dám manh động nữa.
Tiến hay lui, trước mắt đều là tử lộ.
“Vào núi.”
Việt Kim lại nhấn mạnh một tiếng.
Lần này, không còn ai dám bỏ trốn. Tất cả đều nén sợ hãi, lao vào trong bão tuyết băng hàn.
Đợi đến khi kẻ cuối cùng cũng đã bước vào núi tuyết Thâm Miên , Việt Kim mới nhấc bước, chậm rãi tiến lên.
Băng phong gào thét, như vạn vạn lưỡi d.a.o sắc bén, từng phiến tuyết kết tụ như lưỡi chùy giáng xuống.
Trời đất nơi này chỉ một màu trắng xóa, mà phía trên vòm không, khí tức Cổ Thần tràn ngập, như đang giám thị vạn vật sinh linh.
Chính trong nơi hàn lạnh thấu xương này, Sở Lạc lại toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Trước mắt chỉ có một mảnh trắng mịt mờ, dấu chân vừa để lại trong thoáng chốc liền bị gió tuyết cuốn lấp.
Khí tức khổ ải lượn lờ khắp thiên địa, ngay cả tiếng gió cũng như ma quỷ khóc than.
Trường Thương Phá Chiều đã rời khỏi tay Sở Lạc, tự mình xuyên qua tuyết sơn, nhanh chóng du tẩu trong hàn vụ.
Nơi nó đi qua, áp lực nặng nề giảm đi rất nhiều, mọi luồng khí tức hung hiểm đều bị Hoa Hoa nuốt trọn vào trong bụng.
【Ừm!】
【Thống khoái!】
Thanh âm khoái trá của Hoa Hoa vang vọng trong thức hải Sở Lạc:
【Nơi này tốt quá! Cho ta ở mãi tại đây đi——】
Sở Lạc nhớ lại lời Lâm Xà từng nói về truyền thuyết nơi này, liền vận chuyển thần thức dò xuống dưới lớp tuyết.
Bên dưới tầng tuyết dày là mặt băng cứng rắn, dưới băng lại chôn vùi vô số bộ xương chất chồng, nhiều không đếm xuể. Trên đống xương cốt ấy còn quấn quanh oán khí ngàn năm không tán, chỉ là đều bị băng phong che lấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Phía trước, phía trước! Khí tức khổ ải nồng đậm hơn nhiều!】
Hoa Hoa reo lên, mang theo Trường Thương Phá Chiều vút thẳng về phía đó.
“Khí tức khổ ải nặng nề? Vậy phía trước e rằng chính là Hố Chôn xác !” – Sở Lạc hô khẽ.
Lời vừa dứt, trong tuyết sơn liền vang vọng lại câu nói y hệt của nàng.
“Khí tức khổ ải nặng nề? Vậy phía trước e rằng chính là Hố chôn xác”
Âm thanh lúc thì như đàn ông bóp giọng, lúc lại như trẻ con học nói, vang lên khắp bốn phương.
Ngay sau đó, từ xa truyền đến những tiếng kêu quái dị.
Trường Thương phá Chiều xoay trở bay về, trên mũi thương còn đ.â.m lôi một nửa thân thể do khổ ải chi khí ngưng tụ thành hình người.
【Khí tức khổ ải ngưng thực thành hình, chính là đại bổ a! Sở Lạc, ngươi lại hô thêm mấy câu nữa, dụ bọn chúng ra hết cho ta!】
Theo tiếng nói hưng phấn của Hoa Hoa, nửa thân hình kia liền tan biến, hóa thành khói khí nhập vào trong thương.
Khóe môi Sở Lạc khẽ giật.
“Nếu dụ ra quá nhiều, ngươi nuốt không kịp, chẳng phải chúng sẽ quay lại cắn ta?”
【Khà khà… vậy thì ngươi phải cẩn thận thôi.】
Đợi đến khi những luồng khổ ải chi khí quanh thân nàng bị xử lý sạch, Hoa Hoa lại lướt đi về nơi khí tức càng thêm nồng đậm.
Sở Lạc bước theo, thỉnh thoảng ngoái nhìn phía sau. Dấu chân nàng vừa để lại liền bị tuyết lấp, khí tức cũng bị hàn phong thổi tan, ở nơi này muốn truy tung một người cực khó.
Nhưng nếu Việt Kim dám mạo hiểm dẫn theo thuộc hạ tiến vào, tất vẫn còn nguy cơ đuổi kịp nàng. Nghĩ vậy, sắc mặt Sở Lạc càng thêm trầm trọng.
Theo dấu Hoa Hoa, nàng càng đi càng cao. Thần thức thăm dò xuống dưới, tuyết càng mỏng, nhưng xương cốt bên dưới băng lại càng chất cao, ngất tận trời xanh.
Đây đâu còn giống một tòa tuyết sơn… rõ ràng là một ngọn núi xương trắng!
Mà phía trước, tám phần đúng như nàng suy đoán – chính là Hố chôn xác.
Khi đến rìa Hố chôn xác, Sở Lạc không kìm được, sắc mặt hiện rõ vẻ chấn động.
Nơi này quá rộng lớn, trước sau không thấy bờ. Khí tức Cổ Thần cũng càng thêm mãnh liệt, trái tim nàng đập dồn dập như muốn nổ tung.
Nhưng từng trải qua khí tức Cổ Thần khi mở cấm địa Thần Mộng Tông, cũng như trong Phù Du Quỷ Cảnh, nàng dù bị áp chế vẫn gượng ép hành động được.
【Tuyệt cảnh a! Chỗ này chính là thiên địa của ta! Ta đã nghĩ xong rồi, ở đây dựng một căn nhà, mỗi ngày chẳng cần tu luyện, chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, há chẳng vui sao!】
Thấy Trường Thương Phá Chiều hoạt bát chưa từng có, Sở Lạc cũng hiểu Hoa Hoa vui mừng đến cực điểm.
Nàng vỗ lên giáp vai, truyền âm cho con giao long bên trong: “Ngươi cũng ra ngoài hưởng một bữa đi.”
Ngoài dự liệu, giao long chẳng những không ra, còn rụt sâu vào trong giáp, gầm gừ hai tiếng, sống c.h.ế.t không chịu ló mặt.
Sở Lạc kinh ngạc: “Ngươi… ngươi lại sợ sao?”
Nghĩ cũng phải.
Phía trước, khí tức khổ ải dày đặc tựa biển băng hủy diệt, chỉ riêng Hoa Hoa là như cá gặp nước, thậm chí còn muốn lập nhà ở.
Sở Lạc không bước vào Hố chôn xác mà men theo rìa vực đi tiếp.
Nàng chỉ có thể nắm một phương hướng đại khái, an toàn nhất là men theo mép vực, hy vọng có thể tìm được lối ra ngoài.
Nhưng đi mãi, đi mãi, vẫn như thể dậm chân tại chỗ. Trước mắt mịt mù, lối thoát xa vời, tình thế mỗi lúc một hiểm.