Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 920: Ngủ một giấc thật ngon đi



Dù Sở Lạc ra khỏi họa cảnh rất nhanh, nhưng vẫn còn nhanh hơn cả dự tính của Liễu Tự Diêu, khiến hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ngươi… làm sao ra được vậy?”

Sở Lạc nằm rạp trên đất ngây người thật lâu, mãi một lúc sau thần trí mới dần hồi lại, nối liền những ký ức rời rạc trong và ngoài họa cảnh.

“Ta bị hắn g.i.ế.c mười vạn lần.”

Liễu Tự Diêu kinh hoàng, không ngờ nàng lại chọn đúng cách đau đớn nhất.

“Là Xích Phát Tướng Quân?”

Sở Lạc khẽ gật đầu, rồi cúi xuống quan sát lại tình trạng hiện tại của bản thân.

Liễu Tự Diêu bước lên hai bước, đưa tay đỡ nàng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt Sở Lạc: “Ngươi không điên đấy chứ?”

Trong họa cảnh, mọi thứ nửa thật nửa giả, tuy không làm tổn thương thân thể người tu nhưng đối với tâm thần lại là tra tấn không ai tránh được.

Sở Lạc ngẩng đầu, chạm ánh mắt Liễu Tự Diêu, trong đầu thoáng hiện ra vô số ý niệm, sau đó thử hỏi: “Nếu ta điên rồi… thì có được bồi thường không?”

Liễu Tự Diêu thở phào, bình thản nói: “Trong mộng, cái gì cũng có.”

“Hừ.” Sở Lạc đứng dậy, tiện tay nhặt lại bức họa, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

“Tâm ma trong họa cảnh là Xích Phát Tướng Quân, cũng xem như có lợi. Dù sao ta sớm muộn cũng phải đối đầu với hắn, nếu có thể luyện tập trong họa cảnh, ít nhất tương lai cũng nắm thêm vài phần cơ hội.”

“Rồi sao nữa?” Liễu Tự Diêu thấy nàng không sao, liền xoay người định bước đi.

“Cho nên ta phải tiếp tục vào họa cảnh, cho đến khi có thể đ.á.n.h bại hắn mới thôi.”

Lời vừa dứt, bước chân Liễu Tự Diêu khựng lại, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh hãi.

“Ngươi điên thật rồi sao?”

“Ta rất nghiêm túc.” Sở Lạc đáp, giọng chắc nịch. “Giờ nguyên thần của ta đã tách khỏi thân thể, nghiệp hỏa chân thân khác với người thường, đâu phải phàm thể yếu ớt. Chỉ cần thân xác tu dưỡng lại, thì dù nguyên thần mạnh hơn cũng chịu đựng được.”

“Vốn dĩ muốn từ hậu kỳ xuất khiếu tiến thêm cảnh giới, ít nhất cũng phải mất vài chục năm. Có họa cảnh này, ta có thể trong thời gian ngắn nhất tăng cường nguyên thần lực.”

Nghe vậy, Liễu Tự Diêu chỉ biết lắc đầu, giọng pha chút bất đắc dĩ:

“Ngươi tưởng thứ này có thể dùng vô hạn sao? Họa cảnh quả thực chịu nổi ngươi vào ra nhiều lần, nhưng thử nghĩ xem  liên tục bị tâm ma g.i.ế.c mười vạn lần, mà còn giữ được đạo tâm vững vàng, đã là chuyện hiếm có rồi. Hai mươi vạn, ba mươi vạn lần thì sao?”

“Đôi khi, đạo tâm sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc. Ngươi vĩnh viễn không thể biết được mình sẽ gục ngã ở lần thứ bao nhiêu. Đây là kết luận do tổ tiên nhà họ Liễu trải qua vô số đời mới rút ra, tin hay không tùy ngươi, nhưng họa cảnh tuyệt đối không thể liên tục tiến vào.”

Nói rồi, Liễu Tự Diêu phất tay, một luồng linh lực bay ra, thu lại bức họa trong tay Sở Lạc.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Để ngươi khỏi bướng bỉnh, thứ này ta tạm giữ. Bị g.i.ế.c mười vạn lần là quá đủ rồi, tối nay… hãy ngủ một giấc thật ngon đi.”

Nói xong, hắn ôm bức họa rời khỏi phòng.

Sở Lạc hiểu rất rõ, việc gì hắn kiên quyết ngăn cản nhất định là quá mạo hiểm. Nghĩ đến việc mình vừa mới đột phá hậu kỳ xuất khiếu, cảnh giới vẫn chưa ổn định, nàng cũng không cưỡng cầu thêm, đành trở về phòng nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa, tiếng leng keng quen thuộc đã vang lên. Sở Lạc đã quá quen, đi ngang bàn liền thuận tay cầm lấy chiếc chuông vàng.

“Ta phải nhập định tu hành, ngươi yên tĩnh một chút.”

Chuông vẫn khẽ reo, Sở Lạc chỉ thở dài.

“Thôi được, mặc kệ vậy.”

Nàng đặt chuông sang bên cạnh, rồi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt điều tức.

Tầng trên, Liễu Tự Diêu nằm trên ghế mây, vẫn chưa chợp mắt. Đợi đến khi đám lệ quỷ quét dọn xong rời đi, hắn mới khẽ mở mắt, không kìm được mà lấy bức họa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng lúc nào cũng liều mạng như thế, e rằng do tính cách thôi. Nhưng gánh nặng trên vai ta, cũng chẳng nhẹ hơn nàng là bao.”

Nghĩ đến đây, hắn khẽ mỉm cười, chợt nhớ lại năm xưa, khi bản thân còn nhỏ, lần đầu một mình bước vào Quỷ giới.

Khi ấy sợ hãi đến trốn ba ngày, nhưng cuối cùng… vẫn là bước ra đối mặt.

Đúng vậy, có những bước, sớm muộn gì cũng phải đi.

Liễu Tự Diêu khẽ nhắm mắt, thân ảnh hắn dần tan trong hư không —

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã bay thẳng vào trong họa cảnh.

 Quỷ Vương Thành,  Chung phủ.

“Không phải nàng… nàng không phải là Phù Nhi… cũng không phải… không phải nàng!”

Dưới đáy hồ, Chung Vũ – người đã chìm trong làn nước tĩnh lặng suốt bao ngày  bỗng mở choàng mắt. Mạch m.á.u nơi tròng mắt đỏ rực, như sắp nứt ra.

Dưới thân hắn, vô số mộng thạch xếp thành từng lớp, tỏa ra ánh sáng dịu mềm, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, khiến sắc mặt càng thêm trắng bệch.

“Phù Nhi luôn dịu dàng nghe ta nói, nàng chỉ nghe ta mà thôi! Nàng kia không thể là Phù Nhi – nàng là Sở Lạc!”

Chung Vũ đột ngột lao lên khỏi mặt nước, nhưng khi vừa ngẩng đầu đã thấy giữa hành lang thủy đình, không biết từ bao giờ đã có một thân ảnh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo đang dõi thẳng về phía hắn.

Bị ánh nhìn kia quét tới, giọng Chung Vũ bỗng run lên, mang theo chút sợ hãi:

“Phụ thân…”

Chung Kế Niên không đáp lời. Trong màn đêm u ám, không thể thấy rõ nét mặt ông, chỉ có ánh nhìn sắc như d.a.o khiến Chung Vũ cảm thấy như bị trói chặt tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Ngay sau đó, một t.h.i t.h.ể từ bên trái hồ lặng lẽ trôi về phía hắn.

Thi thể kia mặc một thân dạ hành đen tuyền, nửa dưới khuôn mặt bị che bởi mặt nạ, chỉ còn đôi mắt mở trừng trừng, mang theo vẻ sợ hãi tột cùng – c.h.ế.t mà không nhắm mắt.

“Trong phủ… lại có thích khách ư?” Chung Vũ khẽ hỏi, giọng như gió thoảng.

Chung Kế Niên vẫn im lặng, chỉ xoay người, bước đi vài bước rồi dừng lại, nói khẽ mà lạnh băng:

“Thứ gì muốn có, thì cứ mua. Trên đời, chẳng có gì là không thể mua được.”

Nói dứt lời, ông tiếp tục rời khỏi hành lang, không ngoảnh đầu lại.

“Cha! Quỷ Vương bệ hạ giao cho con một nhiệm vụ, nhưng con… con không muốn—”

Lời còn chưa dứt, Chung Kế Niên đã biến mất trong bóng tối.

Nhìn theo khoảng không trống rỗng phía trước, ánh mắt Chung Vũ dần u tối. Hắn đột nhiên bước khỏi hồ, vội vã chạy về phòng mình.

Vừa vào nhà, hắn lập tức lục tung đống tranh cuộn, cuối cùng tìm thấy bức họa mang từ phủ Đoạn Thủy  về – chân dung Sở Lạc.

Toàn thân run lên, hắn ôm chặt bức họa vào lòng, giọng nói nghẹn ngào:

“Phù Nhi… tội nghiệp ta đi… xin nàng thương xót ta, được không? Đừng lẩn tránh ta nữa… đêm nay… xin nàng hãy đến trong mộng của ta… cầu xin nàng… ta cầu xin nàng…”

Ngọn nến trong phòng lay động, ánh lửa run rẩy chiếu lên gương mặt ướt sũng của hắn – một thân người quỳ dưới đất, ôm chặt bức họa, miệng không ngừng van vỉ như kẻ mất trí.

Cùng lúc ấy, tại vương cung.

Thái y đứng bên cạnh Quỷ Vương, mặt đầy nụ cười gượng, đối diện là Độ Lăng nhị vương tử, người đang lạnh lùng đến đáng sợ.

“Nhị điện hạ, không phải nô tài cố tình ngăn cản, nhưng bệ hạ hiện nay bệnh thế trầm trọng, không thể bị quấy nhiễu. Hơn nữa, người đã ban chỉ, rằng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Đại điện hạ xử lý thay…”