“Ha, nếu việc ấy huynh trưởng có thể giải quyết, thì bản điện hạ cần gì phải đích thân đến gặp phụ vương?” – Độ Lăng lạnh giọng nói – “Mau đi truyền tin, phụ vương nhất định sẽ gặp ta.”
Vị thái y kia vẫn giữ nguyên nụ cười gượng, nhưng hoàn toàn không có ý định bước vào trong tẩm điện.
Nhìn vào ánh mắt hắn, Độ Lăng lập tức hiểu rõ hôm nay người này đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để mình tiến vào.
Thấy thế, Độ Lăng tức giận đến bật cười. Hắn giơ tay chỉ vào vị thái y, song chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn vài giây rồi xoay người rời đi.
Trên đường trở về phủ, hắn ngồi trong xe ngựa, ngón tay khẽ xoay một vật nhỏ trong tay, lặp đi lặp lại không ngừng.
Mãi lâu sau, Độ Lăng mới dừng lại, mở bàn tay ra nhìn vật ấy,đó là một chiếc nhẫn, giống hệt loại mà thuộc hạ của Xích Phát tướng quân dùng để liên lạc.
Lúc này, từ trong nhẫn tỏa ra một luồng quỷ khí âm hàn, khiến đầu ngón tay hắn đau rát — đó là tín hiệu triệu tập, báo trước một buổi hội nghị bí mật sắp diễn ra.
Độ Lăng không hề kinh ngạc. Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Phía Chung Vũ hiện giờ ra sao?”
“Bẩm điện hạ, người của ta đã thất bại trong việc xâm nhập, toàn bộ bị g.i.ế.c. Nhưng thân phận chưa bị bại lộ, trên người Chung Vũ vẫn còn lưu lại một đạo giám sát chi pháp. Sáng mai pháp sẽ tự giải, không lưu dấu vết.” tiếng người đ.á.n.h xe vọng vào, thấp thoáng trong đêm.
“Ồ? Vậy giờ hắn đang làm gì?”
“Ôm chặt bức họa của Sở Lạc, miệng không ngừng gọi ‘Phù Nhi’, cầu nàng nhập mộng.”
Khóe môi Độ Lăng nhếch lên, nụ cười lạnh tựa băng: “Xem ra người trong Tâm Liễu Các hôm nay, quả thật chính là Sở Lạc.”
Người đ.á.n.h xe lại nói tiếp:
“Trước đây, đội Băng Nhẫn là tổ chức ám sát trực thuộc Quỷ Vương, từng được phái đi mưu sát các chủ Tâm Liễu Các. Nếu vị thị nữ kia thật sự là Sở Lạc, thì chẳng khác nào Quỷ Vương Thành khi ấy đã suýt lấy cả mạng của nàng lẫn các chủ.”
“Còn Chung Vũ và Đoạn Thủy,” – Độ Lăng khẽ cười, giọng trầm đục “phụ vương lại cố tình giao cho bọn họ nhiệm vụ lôi kéo Sở Lạc… Thật là một trùng hợp tuyệt diệu.”
“Điện hạ, Sở Lạc cũng chính là người đã g.i.ế.c tam công chúa. Mối thù ấy—”
“Đã c.h.ế.t rồi thì thôi,” – Độ Lăng ngắt lời, giọng nhạt như tro tàn –“khi còn sống, nàng đã khiến ta, ca ca ruột thịt của nàng, lâm vào cảnh khó mà ngóc đầu. Nay c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ còn muốn ngăn đường ta nữa sao? Thù oán gì đó, lúc này nhắc đến làm gì.”
Hắn biết rõ, Xích Phát tướng quân là cái gai lớn nhất trong lòng phụ vương. Còn việc lôi kéo Sở Lạc chẳng qua là một bước cờ nhằm đối phó với tướng quân kia.
Muốn được phụ vương tín nhiệm, hắn tuyệt đối không thể đứng về phía đối lập với Sở Lạc.
Thế nhưng, hôm nay ngay cả gặp mặt hắn, phụ vương cũng không muốn, điều ấy khiến lòng Độ Lăng nhói đau.
Từ trước tới nay, vì muốn chuộc lại lỗi lầm của muội muội người đã vì si mê Xích Phát tướng quân mà gây nên họa lớn, hắn đã chủ động gánh lấy mọi việc dơ bẩn nhất trong Quỷ Vương Thành.
Chính hắn là kẻ đã đem độc Bích Thanh giả dạng thành Hôn Hôn đào, âm thầm đầu độc dân chúng khắp quỷ giới.
Dĩ nhiên, không chỉ dân chúng.
Mỗi khi trò chuyện cùng phụ vương, chỉ cần người hé ra chút bất mãn về vị quan nào đó, phụ vương liền ngầm ra hiệu, và hắn sẽ lập tức hành động hạ độc, trừ khử, tuyệt không do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn còn âm thầm cài người vào nội bộ của kẻ địch, khiến bất cứ động tĩnh nào bên phe Xích Phát tướng quân cũng đều không thể thoát khỏi tai mắt hắn.
Từ vụ “Cuồng Chủng” ở Thu Trạch, “Vớt Trăng” ở Tố Đàn, đến “Hỏa táng nghìn người” ở Thiên Mạc Thành tất cả những vụ huyết án ấy, hắn đều biết trước và đã báo lên. Nhưng phụ vương bảo “không cần can thiệp”, hắn liền tuyệt nhiên không động đến.
Là con trai thứ hai của Quỷ Vương, hắn nhận hết mọi việc nặng nhọc, bẩn thỉu nhất, lập được vô số công lao hơn hẳn đại ca Tấn Hiên. Vậy mà cuối cùng, hắn chẳng được gì cả — ngay cả ngôi vị Quỷ Vương, cũng sẽ rơi vào tay huynh trưởng kia.
Tại sao? Phụ vương dựa vào đâu?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bầu không khí trong xe ngựa nặng nề đến ngạt thở.
Đột nhiên, tiếng người đ.á.n.h xe kinh hoảng vang lên: “Điện hạ! Xe ngựa của nhà họ Chung vừa vào cung!”
Độ Lăng lập tức hỏi: “Thấy rõ bên trong là ai không?”
“Không rõ, nhưng Chung Vũ vẫn đang ngủ trong phủ. Người trong xe hẳn là Chung đại nhân.”
Chung Kế Niên — thủ lĩnh trăm quan, huynh đệ cùng vào sinh ra tử với Quỷ Vương thuở ban đầu.
Độ Lăng im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nói khẽ: “Cứ tiếp tục về phủ.”
Lúc này, xe ngựa của nhà họ Chung đã tiến thẳng vào hoàng cung, dừng lại trước tẩm điện của Quỷ Vương. Chung Kế Niên bước xuống, thái y vội vàng cúi người nghênh đón, khúm núm mời ông vào.
Bên trong, mùi d.ư.ợ.c thảo cay đắng lan khắp gian điện. Quỷ Vương tóc bạc trắng, ngồi lặng trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Chung Kế Niên bước tới, khẽ liếc ông một cái, rồi quay sang hỏi thái y: “Bệ hạ hiện giờ thế nào?”
Thái y lắc đầu buồn bã. Ngay lúc ấy, Quỷ Vương khàn giọng đáp: “Dầu cạn, đèn tàn.”
Chung Kế Niên quay đầu nhìn lại, thấy Quỷ Vương đang cố gắng ngồi dậy, giọng yếu ớt mà nặng nề:
“Vừa rồi, Lăng nhi có đến gặp ta. Đêm đã sâu thế này mà còn tới, bất kể là vì chuyện gì… chỉ cần nó còn chịu đến gặp ta, lòng ta cũng đã thấy vui rồi.”
“Thần tới đây có nhìn thấy xe của Nhị điện hạ,” – Chung Kế Niên đáp lạnh nhạt –“Bệ hạ đêm khuya triệu thần đến, chỉ để nói những lời này thôi sao?”
Quỷ Vương vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt như bị sương phủ mờ.
“Trong số các con, chỉ có Lăng nhi là giống ta nhất. ta thương nó… Khi xưa, ta từng hứa với mẫu phi của nó rằng, một ngày nào đó, vương vị này sẽ thuộc về Lăng nhi. Bao năm qua, ta vẫn luôn xem nó là người kế vị.”
Vừa nghe tới đó, thái y vội vàng cúi mình rút lui, khép chặt cửa điện lại. Trong gian phòng tĩnh mịch, chỉ còn hai người họ.
Chung Kế Niên không muốn nghe thêm, ánh mắt dời đi nơi khác. “Bệ hạ, thần cũng đã là lão già rồi, chịu chẳng nổi những chuyện như thế này nữa.”
“Ngươi với ta, gặp được lần nào hay lần đó, đừng nói những lời lạnh lùng như vậy.”
“Vậy ra, Bệ hạ gọi thần đến đây giữa đêm khuya, chỉ để trách thần ư?”
“Ta thật không hiểu nổi…” – Quỷ Vương quay đầu nhìn ông, mày chau lại “Trong bao nhiêu đứa con của ta, vì sao ngươi lại chọn Tấn Hiên? Vì sao nhất định phải để nó kế vị?”
“Thần không nhất định chọn đại hoàng tử.” – Chung Kế Niên chậm rãi đáp “Nhưng dù cuối cùng bệ hạ chọn ai, chỉ cần người ấy không phải là Nhị điện hạ, vậy là đủ rồi.”
Ánh mắt Quỷ Vương khẽ rung lên. Một thoáng bất lực và u sầu dâng ngập trong lòng ông.
“Ngươi… thật sự hận ta đến thế sao?”