Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 883: Công thức bí mật của Lão phu



Bình thường nàng lúc nào cũng cảnh giác, nghi ngờ người khác còn chẳng kịp, sao hôm nay vừa thấy người có chút giống mình thì lại thay đổi hẳn?

Đến được y quán hôm trước, cuối cùng họ cũng gặp lại vị đại phu râu bạc ấy.

Đại phu thấy hai người bước vào, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng, không nhiều lời mà trực tiếp dẫn bọn họ vào hậu đường.

“Thuốc này, các ngươi lấy từ đâu ra?” Sau khi đóng kín cửa sổ cửa lớn, ông ta lập tức mở miệng hỏi.

“Thì… mua đại trong y quán thôi mà.” Sở Lạc trả lời, thấy sắc mặt đại phu không ổn, liền vội vàng hỏi tiếp: “Chẳng lẽ t.h.u.ố.c này  có vấn đề sao?”

Đại phu đưa mắt quan sát Sở Lạc từ đầu tới chân: “Trong hai ngày qua, cô không thấy có gì lạ thường sao?”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của ông ta, Sở Lạc khẽ đảo mắt, sau đó ghé sát vào tai ông thấp giọng nói: “Ta muốn c.h.é.m người.”

Lời vừa dứt, đại phu liền lạnh toát sống lưng. Sau khi trấn tĩnh lại, ông mới chậm rãi nói:



“Đúng rồi. Trong t.h.u.ố.c này bị bỏ thêm một loại độc. Lúc đầu ta không dám khẳng định, nhưng sau hai ngày kiểm tra mới chắc chắn được —— đó chính là cuồng chủng.”

“Cuồng chủng?”

“Loại độc này từng lưu hành ở bên ngoài ải. Nơi đó là thiên hạ của phản quân. Chúng coi thường sinh mạng, từ thân thể người sống mà luyện ra một thứ độc, chuyên dùng để đối phó con người, gọi là cuồng chủng.

Ban đầu, nó vốn không gây hại cho bọn phản quân, trái lại còn giúp chúng cuồng bạo, sức chiến đấu tăng gấp bội. Nhưng chẳng biết từ khi nào, loại độc này bị người cải tạo rồi truyền đến Quỷ Vương thành.

Sau khi cải tạo, cuồng chủng cần uống hai lần mới phát tác. Lần thứ nhất, người trúng độc sẽ phát điên, không kiềm chế nổi cơn khát máu. Qua một khoảng thời gian, nếu uống thêm lần thứ hai, những triệu chứng điên loạn trước đó sẽ biến mất, nhưng chẳng quá hai ngày sau, kẻ đó tất sẽ đột tử.

Chết rồi, thân thể lập tức hóa thành độc khí, phạm vi đủ để lan khắp cả thành. Tất cả những ai hít phải độc khí đều sẽ tử vong, t.h.i t.h.ể hoàn toàn mục rữa trong làn độc đó.”

“Năm xưa, chính cuồng chủng này suýt nữa đã khiến Quỷ Vương thành rơi vào họa diệt vong. Cũng vì thế mà Quỷ Vương hạ lệnh nghiêm cấm cuồng chủng xuất hiện. Không chỉ trong quan nội, mà ngay cả phản quân ngoài ải cũng bị ảnh hưởng, sau đó nhờ Xích Phát tướng quân suất binh quét sạch phản quân, cuồng chủng mới bị tận diệt.”

“Không ngờ nhiều năm trôi qua, nó lại một lần nữa xuất hiện. Người đã uống một lần sẽ trở nên bạo ngược, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn qua, tự nhiên cũng không sao. Tuyệt đối không thể uống lần thứ hai. Cho nên, dù thế nào ta cũng không thể trả lại lọ t.h.u.ố.c này cho hai huynh muội các ngươi. Thà rằng không lấy mộng thạch còn hơn!”

Nghe xong, Sở Lạc ngẩn người trong chốc lát: “Lần thứ hai uống cuồng chủng?”

Nàng lập tức quay đầu nhìn Liễu Tự Diêu, trong lòng hai người cùng hiện ra một suy đoán , t.h.u.ố.c mà Thành chủ phủ đang cho những kẻ phát điên uống, nếu không phải giải d.ư.ợ.c mà chính là cuồng chủng, thì chuyện này hệ trọng vô cùng!

Cả hai còn đang suy nghĩ, thầy t.h.u.ố.c đã muốn cất lọ t.h.u.ố.c đi. Sở Lạc vội vàng đưa tay ngăn lại.

Lão đầu râu bạc hơi sững, kinh ngạc nhìn nàng: “Đây là cấm dược! Nếu bị tra ra, các ngươi chắc chắn hồn bay phách tán!”

Nhưng Sở Lạc và Liễu Tự Diêu vẫn mải nghĩ tới chuyện Thành chủ phủ, chưa kịp mở miệng. Chẳng bao lâu, ánh mắt lão già xoay chuyển:

“Ta hiểu rồi.”

Ông xoay người lục lọi trong tủ, lấy ra một gói thuốc, ném xuống trước mặt Liễu Tự Diêu:



“Đây là bí d.ư.ợ.c của lão phu  Kim thương bất thảo . Thứ ngoài kia chẳng có loại nào sánh bằng. Cầm về đi, để các ngươi biết thế nào mới gọi là t.h.u.ố.c tráng dương chân chính !”

Lời vừa rơi xuống, cho dù Liễu Tự Diêu đang tâm trí treo ngược cành cây cũng lập tức hoàn hồn. Khuôn mặt nhất thời đỏ rực như bị lửa thiêu: “Ai… ai mà dùng thứ này chứ! Mau lấy lại đi, nhanh lấy lại đi!”

Thầy t.h.u.ố.c liếc hắn một cái, vẻ mặt “ta hiểu mà”, thong thả nói: “Được rồi, yên tâm đi. Ta sẽ tìm cách tiêu hủy cuồng chủng.”

“Ta nói cái đó đâu!” Liễu Tự Diêu vội nhét trả gói t.h.u.ố.c vào tay ông: “Thứ t.h.u.ố.c này hoàn toàn không cần thiết…”

Sở Lạc nhướng mày, híp mắt nhìn cảnh hắn lúng túng hiếm có. Không lâu sau liền thấy hắn trừng mắt nhìn lại:



“Ngươi vừa rồi định nói cái gì, mau giải thích cho rõ, đừng hại ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại phu cũng là có lòng tốt, sao lại hại ngươi được.” Sở Lạc khoanh tay, nghiêm túc nói: “Chẳng qua là ngươi… không được lắm thôi.”

“Ngươi—!”

“Khụ khụ!” Thấy Liễu Tự Diêu sắp không nhịn nổi muốn bóp cổ mình, Sở Lạc vội cắt ngang:



“Phải rồi, đại phu, ta có một người bạn, từ lúc sinh ra đã mang bệnh, ngày nào cũng phải uống t.h.u.ố.c mới sống được. Ngài có thể xem thử đó là bệnh gì không?”

“Ngươi nói tới vị bằng hữu ngoài kia sao?” Thầy t.h.u.ố.c trước đó đã để ý, biết lần này họ đi ba người. “Gọi vào đi.”

Đợi gọi Lạc Xuyên vào rồi, Sở Lạc và Liễu Tự Diêu mới lui ra ngoài.

Liễu Tự Diêu ngồi trên bậc thềm, tay vẫn cầm cái gói “nóng bỏng tay”, mắt nhìn đờ đẫn.

Sở Lạc vui vẻ ngắm hắn, định mỉa vài câu, thì chợt thấy hắn lấy ra một cuốn sổ, cúi đầu ghi ghi chép chép.

Nụ cười trên môi Sở Lạc lập tức cứng lại, có điềm chẳng lành: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Tính lãi.”

“Tính lãi gì?”

Liễu Tự Diêu xấu hổ tức giận liếc nàng một cái: “Ngươi nói xem?”

Một lúc sau, cửa phòng mới mở, gọi hai người vào.

“Đại phu, rốt cuộc đó là bệnh gì?” Sở Lạc vội hỏi.

Lão đầu râu bạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Chưa từng thấy, trước đây chưa từng thấy.”

“Vậy có cách chữa không?”

“Nàng trước giờ vẫn uống t.h.u.ố.c gì?”

Đợi Sở Lạc kể xong mười vị thuốc, thầy t.h.u.ố.c mới đáp: “Cứ uống tiếp như vậy đi.”

Sở Lạc cau mày: “Không có cách trị tận gốc sao?”

“Có chứ.” Vừa thấy ánh mắt nàng sáng lên, lão lại thản nhiên buông một câu: “Chết là được.”

Sở Lạc vừa lóe lên hy vọng, lập tức sầm mặt.

Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, rồi kéo nhẹ vạt áo Sở Lạc, mỉm cười:



“Cũng không quá bất ngờ đâu. Bao năm qua, lúc ta kiếm được nhiều tiền, cũng tìm không ít đại phu xem bệnh. Ai cũng nói như vậy. Có lẽ, số mệnh  đã định ta phải chịu khổ vì bệnh này cả đời rồi.”

Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng cúi mắt nhìn sang. “Rồi sẽ có cách thôi. Ta sẽ đưa ngươi đi tìm những y giả khác.”

Thầy t.h.u.ố.c râu bạc nghe xong, không mấy vui vẻ:



“Dù ngươi tìm thêm bao nhiêu đại phu nữa thì cũng không có cách. Đây là bệnh bẩm sinh, có thể sống đến giờ đã là kỳ tích!”

“Chỉ cần kiên trì tìm thì nhất định sẽ có cách.” Sở Lạc nhìn ông, kiên định nói: “Trời không tuyệt đường sống của ai cả.”

“Trời không tuyệt đường sống ư?” Lão đầu bật cười:



“Nếu ông trời để cho ai cũng sống được, vậy thì nuôi nổi bao nhiêu người, bao nhiêu cái miệng? Ngươi muốn cứu nàng, ta chỉ nói sự thật là nàng căn bản không thể cứu. Chỉ thế thôi mà ngươi đã giận đến vậy sao? Ngươi rốt cuộc là gì của nàng?”