Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 884: Cứu thành



“Ta…” Sở Lạc bỗng nghẹn lời một thoáng, “Ta là người thân của nàng, đương nhiên sẽ không bỏ rơi nàng.”

Nói xong, Sở Lạc lại nhìn về phía Lạc Xuyên đang ngẩn ngơ.

“Đi thôi, thiên hạ nhiều y giả như vậy, một người không cứu được ngươi, không có nghĩa là tất cả đều không trị được căn bệnh này.”

Rời khỏi chợ đen, trong đầu Lạc Xuyên vẫn văng vẳng câu “Ta là người thân của nàng” mà Sở Lạc vừa thốt ra.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Lạc và Liễu Tự Diêu, nàng lại thấy thấp thỏm. Khi trở về Thu Trạch thành, Sở Lạc sắp xếp cho Lạc Xuyên nghỉ ngơi, còn Liễu Tự Diêu thì đi đâu đó trong thành.

Đêm xuống, gió thổi khẽ khàng. Không biết đã qua bao lâu, Lạc Xuyên mới nhịn không được lên tiếng: “Cô… cô nương, ngươi thật sự… là người thân của ta sao?”

Ngay cả chính nàng cũng bắt đầu tin điều đó rồi. Nếu không phải người thân, sao Sở Lạc lại nhiều lần giúp đỡ nàng đến thế?

“Ta chỉ thuận miệng nói với lão đầu kia thôi,” Sở Lạc nhìn tờ phương t.h.u.ố.c mười vị d.ư.ợ.c liệu, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi nguyện ý, thì gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Sau này gặp chuyện khó khăn gì, cứ tìm ta là được.”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lạc Xuyên ban đầu còn có chút thất vọng, nhưng nghe đến nửa câu sau, ánh mắt nàng lại sáng lên. “Tỷ… tỷ tỷ?”

“Ừm,” Sở Lạc ngẩng đầu nhìn nàng, “sao vậy?”

“Không… không có gì.”

Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Sở Lạc bật cười, rồi nghiêm giọng nói:



“Ta không hiểu rõ lắm về y dược, nhưng mười vị t.h.u.ố.c ngươi đang uống, vừa khéo ứng với ba hồn bảy phách. Phương t.h.u.ố.c này là ai kê cho ngươi?”

Lạc Xuyên sững người, rồi lắc đầu:



“Không biết. Từ khi có ký ức, ta đã uống đơn t.h.u.ố.c này rồi. Về sau cũng từng đổi sang phương t.h.u.ố.c khác, nhưng chỉ có nó mới giữ được mạng của ta, cái khác đều vô dụng.”

Nghe vậy, Sở Lạc trầm tư một lát: “Nhà ngươi ở đâu? Phụ mẫu còn không?”

“Nhà ta ở thành Kiều Nguyệt, còn cha mẹ… đã nhiều năm không có tin tức.”

Sở Lạc nghĩ, căn bệnh của Lạc Xuyên có lẽ có thể lần ra manh mối từ phương t.h.u.ố.c này. Nàng không nhớ, nhưng người nhà nàng chắc chắn biết gì đó. Vậy thì cần phải đi một chuyến Kiều Nguyệt thành một chuyến.

“Ta hiểu rồi,” Sở Lạc gật đầu, “Ngươi nghỉ trước đi, ta đợi hắn trở về.”

Lạc Xuyên gật nhẹ đầu, rồi uống một viên Hôn Hôn Đào, sau đó đi ngủ.

Chẳng bao lâu, Liễu Tự Diêu trở về, gương mặt càng thêm trầm trọng.

“Thành chủ và những thân tín bên cạnh đều biến mất, hiện nay phủ thành chủ đã thành một cái vỏ rỗng.”

Nghe vậy, Sở Lạc lập tức đứng bật dậy.

“Vậy tức là… người trong thành nhờ Phúc Duyên y quán mà lần đầu uống phải Cuồng Chủng, sau đó bị phủ thành chủ bắt đi, lại bị lừa cho uống lần thứ hai dưới danh nghĩa giải dược. Những kẻ được thả ra ấy, chưa tới hai ngày sẽ đồng loạt bạo tử, thân thể hóa thành độc khí. Vì thế, thành chủ Thu Trạch thành sau khi an bài tất cả, đoán chắc ngày mai thành sẽ xuất hiện độc khí, nên đã sớm mang theo người thân tín rút lui trước rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Tự Diêu khẽ gật đầu:



“Vị đại phu kia nói, chỉ cần một người phát tán độc khí thì cũng đủ lan ra khắp cả tòa thành. Hiện giờ số người đã uống Cuồng Chủng nhiều như vậy, e rằng tai họa sắp tới không chỉ dừng lại ở một tòa thành này. Việc xảy ra ở đây chắc chắn sẽ chấn động đến cả Quỷ Vương thành.”

“Chỉ còn một đêm thôi, chúng ta nhất định phải làm gì đó.” Sở Lạc chau mày suy nghĩ.

Đêm ấy, bên trong phủ thành chủ vang lên tiếng chuông cảnh báo nặng nề.

Chuông cảnh báo của phủ thành chủ có thể đ.á.n.h thức ngay cả những ai đã uống Hôn Hôn Đào đang chìm trong giấc ngủ. Một khi trong thành xuất hiện loại báo động này, tức là đã gặp phải nguy cơ diệt thành.

Thế nhưng lời tuyên cáo được phát ra từ phủ thành chủ lại không quá nghiêm trọng, chỉ thông báo rằng: những ai từng đến phủ thành chủ uống giải dược, hãy mau quay trở lại. Bởi có kẻ đã đem độc d.ư.ợ.c giả dạng giải d.ư.ợ.c cho họ uống, nếu không kịp thời quay lại chữa trị thì e rằng tính mạng khó giữ.

Thông cáo vừa phát ra, cả thành lập tức hỗn loạn. Những người từng uống hai lần Cuồng Chủng hoảng hốt tranh nhau chạy về phủ thành chủ, nào ngờ nơi ấy giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Đám binh sĩ còn sót lại cũng đã bị Sở Lạc dùng vũ lực cưỡng ép đuổi đi.

Ngay cả việc gióng chuông cảnh báo và ban bố thông cáo, cũng đều là Sở Lạc mượn danh thành chủ mà làm ra. Phương pháp có phần thô bạo, nhưng hiệu quả thì rõ rệt. Chưa đầy một canh giờ, toàn bộ những kẻ từng uống hai lần Cuồng Chủng – hơn trăm người  đã tập trung tại phủ thành chủ.

Nếu để cả trăm người sắp phát tán độc khí ấy phân tán trong Thu Trạch thành, hậu quả sẽ lan rộng khôn lường.

Khi bọn họ tới nơi, mới phát hiện phủ thành chủ tĩnh lặng như chết, chẳng thấy một bóng người. Rồi dần dần có kẻ nhận ra không ổn, định rời đi, nhưng tất cả cửa lớn đã khóa chặt, ngay cả quỷ vực phong bế trong phủ cũng khởi động, không ai có thể thoát ra ngoài.

Những kẻ này đã không còn cứu được nữa. Sở Lạc đứng ngoài phủ, truyền tin cho Liễu Tự Diêu – đến lúc hắn ra tay rồi.

Tại cổng thành, Lạc Xuyên vẫn say ngủ trên mặt đất, còn Liễu Tự Diêu thì đứng phía trước nàng, đối diện với cổng thành, hít sâu một hơi.

Trong tay hắn hiện ra ngọc bút, theo từng nét mực tung xuống, những hình tượng người ngựa sống động dần hiện lên mặt đất – chính là quân phản loạn mà dân chúng quỷ giới đã kinh sợ nhiều năm.

Theo động tác của Liễu Tự Diêu ngày càng nhanh, nguyên thần lực cũng bị tiêu hao càng lúc càng nhiều, mà phía trước, quân phản loạn hiện ra càng lúc càng đông.

Đợi đến khi sức lực tiêu hao gần cạn, hắn mới thu ngọc bút lại, vận nốt chút lực cuối cùng, một chưởng phá tan cổng thành đang đóng chặt.

“Ầm——”

Tiếng nổ chấn động, quân phản loạn như thể thực sự sống lại, từng gương mặt hung tợn đồng loạt xông vào Thu Trạch thành.

“Giết!”

“Giết——”

Dân chúng trong thành đều bừng tỉnh, mà sự xuất hiện của quân phản loạn khiến họ chẳng còn tâm trí lo nghĩ điều gì, chỉ hoảng loạn tìm đường tháo chạy ra ngoài thành.

Chỉ thoáng chốc, Thu Trạch thành đã đại loạn. Ngoài thành, Liễu Tự Diêu kiệt sức  cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống điều tức.

Uy danh của quân phản loạn quả nhiên không phải hư danh. Chẳng ai thắc mắc vì sao bọn chúng lại xuất hiện giữa đêm, chỉ nghĩ nếu không chạy thì chắc chắn mất mạng.

Chưa đến một canh giờ, toàn bộ dân chúng trong thành đều đã trốn sạch.

Sở Lạc vẫn ẩn mình trong màn đêm, lùng sục khắp nơi xem còn ai sót lại hay không. Sau khi nhặt thêm được vài đứa trẻ, nàng liền đưa bọn nhỏ ra khỏi thành.

Ngay khi bước ra ngoài, nàng liền thấy khói độc đen kịt bốc lên từ trên phủ thành chủ, che khuất mặt trời vốn sắp xuyên qua mây đen để tỏa sáng.

Nhìn cảnh tượng ấy, Sở Lạc liền hiểu – Cuồng Chủng đã phát tác. Tòa thành này, từ nay không còn có thể trở về nữa.