Sở Lạc thấy ánh mắt luyến lưu của nàng, trong lòng thoáng nghĩ có nên trả lại đóa hoa giấy kia không. Nhưng vừa lúc ấy, Lạc Xuyên lại xoay người nhìn về phía Liễu Tự Diêu.
“Công tử hoạ sư, bức tranh của ngài… bé gái trong đó, là ai vậy?”
Lần trước Lạc Xuyên đã muốn hỏi, chỉ là bị Sở Lạc bất ngờ trở về cắt ngang nên chuyện ấy cũng bị nàng quên lãng.
Liễu Tự Diêu đưa mắt quét thẳng về phía Sở Lạc: “Ngươi hỏi nàng đi.”
Nhớ lại chuyện này, Sở Lạc cũng hơi nheo mắt:
“Không được ta cho phép mà dám lén vẽ chân dung của ta? Ta phải kiện ngươi mới được. Nếu không, thì đem bức tranh ấy cho ta, ta mang đi bán, cũng coi như có thêm ít bạc tiêu xài.”
“Bớt tính toán đi, còn kiện ta?”
Lạc Xuyên ngẩn ra, ánh mắt bất giác dừng lại nơi Sở Lạc.
“Người trong tranh… là tỷ ư?”
“Ừ, thế nào, chẳng lẽ ngươi từng gặp qua?” Sở Lạc thuận miệng hỏi.
Chỉ thấy Lạc Xuyên hơi thất thần, lúc hoàn hồn thì vội vàng lắc đầu lia lịa.
Sở Lạc nhìn dáng vẻ luống cuống ấy, khẽ cười, lại cúi đầu nhìn đóa hoa giấy trong tay. Nhưng trong lòng nàng thì đang suy ngẫm những chuyện kỳ lạ xảy ra kể từ khi rời khỏi Thu Trạch Thành cũng chính là tin tức mà hôm nay bọn họ vừa dò được.
Thu Trạch Thành vốn không hề như những kẻ sau màn sắp đặt, toàn thành bị độc khí diệt tuyệt. Trái lại, sự xuất hiện của cuồng chủng đã dẫn đến việc Quỷ Vương thành chú ý.
Hiện giờ Quỷ Vương Thành đã phái người đến xử lý độc khí còn sót lại, an trí dân chúng, đồng thời tra xét ngọn nguồn sự việc.
Nhưng lời kể của dân chỉ dừng ở tiếng chuông báo động trong phủ thành chủ, cùng bọn phản quân đột nhiên xông vào tất cả đều chẳng qua là giả tượng, thủ đoạn che đậy sự thật để bảo toàn tính mạng toàn thành. Nhưng rốt cuộc là ai đã làm, Sở Lạc và Liễu Tự Diêu che dấu rất kỹ, bọn chúng vẫn chưa thể tìm ra.
Điều bất ngờ là, hôm nay Liễu Tự Diêu lại phát hiện lệnh truy nã bọn họ dán đầy trong thôn trấn gần Thu Trạch Thành.
Trên đó vẽ rõ một nam tử đầu heo và một nữ tử đầu chó, dáng dấp lại giống hệt bọn họ hiện giờ. Liễu Tự Diêu nhớ lại, những ngày qua bọn họ cũng không gây chuyện gì lớn, kẻ có thể sinh ra hận ý sâu nặng như vậy, e rằng chỉ có chuyện bọn họ âm thầm cứu được dân thành, chọc giận kẻ chủ mưu sau màn.
Nhưng đối phương lại làm sao biết được chính là bọn họ?
Vẫn là để phòng bất trắc, lúc trở về Liễu Tự Diêu liền mua hai quả Hôn Hôn đào tính toán cùng Sở Lạc đổi diện mạo lần nữa.
Sau giấc ngủ, Sở Lạc vuốt cái đầu hổ uy phong của mình, rốt cuộc cũng nở nụ cười thoả mãn.
Chỉ là những mộng cảnh hỗn loạn vẫn khiến đầu óc nàng đau nhức, đến mức vừa nhìn thấy Hôn Hôn đào lại cảm thấy ớn lạnh.
“Ngươi ráng yên phận một chút đi, quả đào này chỉ giữ được mười ngày, mà ta phải bỏ ra hẳn một nghìn khối mộng thạch đó.” Liễu Tự Diêu mở miệng nói.
Nghe vậy, Sở Lạc liền sững sờ: “Sao đắt thế?”
Lần trước bọn họ mua Hôn Hôn đào đắt nhất cũng chỉ hơn mười khối mộng thạch mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lúc ta đi thì hàng gần hết rồi, chỉ còn loại giá này. Nghe nói sau khi biến hình còn được thêm chút đặc tính tương ứng. Ngươi biến thành hổ thì thân thể sẽ cường tráng hơn, ta biến thành sư tử thì cũng tương tự.”
“Thứ ấy với bọn ta có ích gì đâu.” Sở Lạc lẩm bẩm.
“Ta đương nhiên biết. Nhưng đây vốn đã là loại rẻ nhất còn lại. Hôn Hôn đào vốn cực kỳ khan hiếm, mỗi ngày đưa đến cửa hàng bao nhiêu thì dân chúng lập tức mua sạch bấy nhiêu. Với họ, ăn cái này cũng bình thường như cơm bữa vậy.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe thế, Sở Lạc lại tò mò: “Những quả đào ấy rốt cuộc từ đâu ra?”
“Quỷ Vương Thành. Tất cả Hôn Hôn đào đều phải qua kiểm soát chặt chẽ trước khi rời khỏi đó.”
Sở Lạc thoáng ngẩn người, rồi khẽ nói: “Vậy chẳng phải chúng ta nên đến Quỷ Vương Thành một chuyến sao?”
“Đừng nghĩ mơ nữa.” Liễu Tự Diêu lập tức bác bỏ.
Còn nửa ngày đường là tới Thiên Mạc Thành, nhưng lúc sắp đến nơi, họ lại thấy thành bị binh sĩ mặc giáp đen bao vây. Trên áo choàng của họ thêu rõ hình ác quỷ dữ tợn, hiển nhiên đều là quân từ Quỷ Vương Thành.
Cổng thành tuy mở rộng, song lại không có ai ra vào. rõ ràng nơi đây đã bị phong toả.
“Thiên Mạc Thành không thể vào rồi.” Liễu Tự Diêu thở dài, nhưng khi nhìn thấy bóng trăng dâng lên, chợt nói: “ Chợ đen đã chuyển đến vùng này, đêm nay chúng ta có thể tạm nghỉ tại đó.”
Nghe vậy, trong lòng Lạc Xuyên thoáng run: “Lại là chỗ đó sao?”
Lần trước thấy ác quỷ trong lồng nàng đã sợ hãi đến mất hồn, nay nghĩ đến việc phải quay lại, lòng vẫn còn run.
“Có bọn ta ở đây, ngươi sẽ không sao.” Sở Lạc trấn an, rồi lại nói: “Đúng rồi, gương mặt ngươi cũng nên che lại một chút.”
Những ngày qua Lạc Xuyên luôn đi theo họ, nếu kẻ phát lệnh truy nã biết được cạnh họ còn có nàng, tất nhiên cũng sẽ lần theo dấu vết ấy.
Đêm đến, bọn họ lại tiến vào chợ đen. Liễu Tự Diêu lập tức chạy đến khu vực buôn bán ác quỷ để hỏi giá, Sở Lạc thì dắt Lạc Xuyên tránh xa, dạo quanh tìm hiểu.
Chỉ là bước chân nàng bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía bức tường dán đầy giấy tờ.
Lần trước đến, chợ đen cũng như vậy, tường phủ kín thông cáo và lệnh treo thưởng. Người kiếm sống nhờ chúng hằng ngày đều tới tìm việc, cũng có kẻ ngồi canh chờ.
Ban đầu Sở Lạc không mấy bận tâm, nhưng nay nhìn kỹ, lại thấy trên đó dán chi chít lệnh truy nã của chính nàng và Liễu Tự Diêu!
Hơn nữa, những kẻ ngồi canh nơi ấy cũng đang bàn tán rôm rả.
“Ê, hai kẻ này phạm phải tội gì vậy? Cả thành treo toàn lệnh truy nã bọn họ, chẳng còn ai khác đăng nhiệm vụ nữa!”
“Độc chiếm cả chợ đen thế này, chắc chắn là đụng phải nhân vật mà chúng ta chẳng dám chọc vào rồi.”
“Mà ngươi coi kỹ đi, trên lệnh chỉ ghi ‘cung cấp tin tức’ liền có thưởng, chứ không nói gì đến việc g.i.ế.c bọn họ cả.”
“Hừ, không tin được đám lang bạt bên ngoài. Ta đoán họ có sát thủ riêng ra tay. Khặc khặc… thôi chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, chỉ mong lệnh truy nã sớm gỡ xuống, chứ ngày nào chưa bắt được, ngày đó bọn ta không còn mối làm ăn nào nữa…”
Sở Lạc đi đến trước bức tường, chăm chú quan sát từng tờ lệnh truy nã. Cùng lúc ấy, Liễu Tự Diêu cũng đã chú ý tới, bước nhanh đến bên nàng.
Trước đây ở thôn trấn nhỏ, hắn chỉ thấy một tờ truy nã, chưa kịp để tâm. Nhưng giờ đây, cả chợ đen đều treo đầy lệnh bắt giữ bọn họ…