Máu tươi theo đầu ngón tay hắn, từ giữa mi tâm của Tô Kỳ Mộc nhỏ giọt xuống. Xích Phát Tướng Quân bật ra một tiếng cười cực khẽ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tô Kỳ Mộc liền cảm giác cơ thể mình đang xảy ra biến hóa.
Phát quan bỗng tuột xuống, mái tóc hắn từ trên xuống dưới hóa thành màu đỏ rực như lửa. Mà trước mắt, nam nhân kia theo luồng quỷ khí tán đi, lại khôi phục thành dáng vẻ của Hạc Dương Tử.
Đôi mắt Tô Kỳ Mộc chợt mở lớn, lập tức đưa tay nắm lấy ngón tay đang điểm lên mi tâm mình. Đồng thời, một chưởng nguyên thần lực bộc phát, hung hăng đ.á.n.h Xích Phát Tướng Quân ngã thẳng xuống đất.
Xích Phát Tướng Quân rơi xuống, cùng lúc đó, quỷ vực trong Binh Giải Kỳ Sơn cũng tan biến.
Theo bóng đen u ám kia tiêu tán, Tô Kỳ Mộc mới nhìn thấy—không biết từ khi nào trên không quanh Binh Giải Kỳ Sơn đã có mấy bóng người quen thuộc lơ lửng.
Giờ phút này, từng đôi mắt đều kinh hãi mà dán chặt vào hắn.
Trên thân y bào nửa đen nửa trắng lấm tấm m.á.u đỏ, gương mặt tuyệt mỹ mang đôi đồng tử ánh kim nhạt, giữa mi tâm còn vương một vệt máu.
Hắn đứng đó, thần sắc lạnh lùng, một mái tóc đỏ dài tung bay theo gió.
Ngay lúc ấy, từ dưới đất vang lên một tiếng quát phẫn nộ xen lẫn bất cam: “Nghiệt chướng! Mau cút khỏi thân thể đồ nhi của ta!”
Giọng kia chính là của Hạc Dương Tử, mà kẻ toàn thân thương tích ngập tràn kia cũng chính là “Hạc Dương Tử”. Cảnh tượng này khiến các chưởng môn của Bát Đại Tiên Môn đồng loạt dâng lên một khả năng trong đầu.
Tô Kỳ Mộc, đã bị Xích Phát Tướng Quân đoạt xá.
Tô Kỳ Mộc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, ánh mắt quét một vòng qua những người xung quanh.
Thấy trong mắt bọn họ đã hoàn toàn bị cảnh giác che phủ, hắn cũng hiểu rõ giờ phút này, hắn không thể nào giải thích cho rõ được nữa.
Mi mắt khẽ rủ xuống, hắn liếc thoáng qua Xích Phát Tướng Quân trên đất—kẻ kia còn ẩn giấu ý cười trong mắt, rồi xoay người, hướng thẳng ra khỏi Thất Trận Tông bay đi.
“Đứng lại!”
“Không thể để hắn chạy thoát!”
Tám vị chưởng môn lập tức phản ứng, đồng loạt hành động muốn ngăn cản hắn.
“Xích Phát Tướng Quân, tu chân giới và quỷ giới xưa nay nước sông không phạm nước giếng, tuyệt đối không thể để ngươi phá vỡ cân bằng này!”
“Mau rời khỏi thân thể này, trở về quỷ giới của ngươi đi!”
Tống Minh Việt lóe người chặn trước mặt hắn, giọng trầm xuống: “Xích Phát, tu chân giới không phải nơi ngươi có thể ở lại!”
Ánh mắt Tô Kỳ Mộc dừng trên hắn, yết hầu khẽ lăn.
“Ta không phải…”
Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm bất ngờ từ sau lưng đ.â.m tới, xuyên thẳng qua n.g.ự.c hắn.
Máu tươi tuôn trào.
Tống Minh Việt cảm nhận được Tô Kỳ Mộc dường như muốn thật lòng nói với mình điều gì, trong lòng vừa động dung thì cảnh tượng bất ngờ kia lại khiến hắn sững sờ, không biết làm sao.
Tô Kỳ Mộc hoàn toàn không để tâm đến nỗi đau nơi n.g.ự.c bị xuyên thấu, hắn chỉ cúi đầu nhìn lưỡi kiếm đẫm m.á.u ló ra trước n.g.ự.c mình.
Đó là kiếm của Thất Trận Tông.
“Nghiệt chướng, còn không mau từ thân thể đệ tử của ta thoát ra!” Giọng Mạnh Tố từ phía sau vang đến.
Lạnh lùng trong mắt Tô Kỳ mỘc dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười khổ tự giễu.
Khoảnh khắc kế tiếp, hắn rút thân thể khỏi lưỡi kiếm, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền dốc toàn bộ linh lực trong người, phóng thẳng ra ngoài Thất Trận Tông.
Mạnh Tố vội vã muốn đuổi theo, song chẳng hiểu vì sao, Tống Minh Việt lại đưa tay chặn ông lại.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Hắn đã đoạt xá thân thể Kỳ Mộc! Ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi như thế được…” Mạnh chưởng môn nóng nảy kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Minh Việt lúc này mới bừng tỉnh, vội buông tay, nhưng Tô Kỳ Mộc đã sớm đi xa, muốn đuổi theo cũng chẳng thể đuổi kịp nữa.
Quỷ giới.
Trong lúc Lạc Xuyên không ở đây, Sở Lạc vẫn cẩn thận siêu độ cho đứa trẻ vừa tìm được.
Nhìn hồn phách nó dần dần tản đi, từ đó sẽ lại nhập vào luân hồi, trong lòng Sở Lạc không khỏi ngổn ngang cảm xúc.
“Nếu Thần Ma hạ giới, thì ta chính là Hoa Thần, kẻ quản sinh tử luân hồi.”
[Nhân quả tuần hoàn, cùng luân hồi có mối quan hệ chằng chịt. Vận chuyển luân hồi, vốn là một phần tất yếu trong cõi Thần Ma Thiên Địa.]
“Vậy ta còn phải nhìn bao nhiêu sinh sinh tử tử của nhân thế nữa đây? Làm sao chịu nổi?”
[Phàm nhân tự nhiên không thể gánh vác nổi. Nếu không trải qua thử thách, dẫu có ngồi lên ngôi Thần vị cũng dễ sinh tâm ma. Đến lúc ấy, điều thần minh mang đến cho thế gian e rằng không còn là hạnh phúc, mà là hủy diệt.]
Nghe Hoa Hoa khuyên giải, Sở Lạc cũng chậm rãi thở ra, đứng lên.
“Quỷ Tài Họa Sư đi thăm dò tin tức, Lạc Xuyên lại đi bán nghệ, ta cũng không thể ngồi yên, tiếp tục tìm xem có đứa trẻ nào trong sách chưa được siêu độ nữa.”
Hoàng hôn buông xuống, tại một trấn phồn hoa hơn đôi chút, Lạc Xuyên dùng số tiền kiếm được nhờ nhảy múa hôm nay mua thuốc, vẫn còn dư ít bạc.
Vốn định tích góp lại, nhưng khi đi ngang một quầy bán hoa giấy, nàng lại không kìm được dừng chân.
Trong quỷ giới vốn không có hoa thật, người ta chỉ từ tranh vẽ trong Tâm Liễu Các mà biết đến vẻ đẹp ấy, rồi học theo tạo ra đủ loại vật phẩm liên quan đến hoa.
Nhìn những bông hoa giấy tinh xảo kia, Lạc Xuyên vẫn không khỏi động lòng. Nàng luôn cảm thấy, bản thân đã từng được thấy rất nhiều cảnh đẹp như thế này.
Nhưng nghĩ lại, quỷ giới sao có hoa thật cơ chứ.
Trở về chỗ hẹn khi trời đã tối, Sở Lạc và Liễu Tự Diêu đã ở đó chờ. Thấy nàng về muộn, Sở Lạc lo nàng gặp rắc rối gì, định đi tìm thì may mắn vừa lúc thấy nàng quay lại.
“Hôm nay sao muộn vậy?” Sở Lạc hỏi.
“Hôm nay buôn bán tốt hơn chút,” Lạc Xuyên mỉm cười, “Đúng rồi, tỷ, tỷ đã từng thấy hoa chưa?”
“Thấy rồi, sao thế?”
Giọng Sở Lạc vừa dứt, Liễu Tự Diêu đã bổ sung: “Nàng chỉ thấy trên họa quyển thôi, đó là thứ chỉ có ở tu chân giới, chúng ta sao có thể thấy thật được.”
Lạc Xuyên chẳng nghi ngờ gì, mà nâng hai tay dâng bông hoa giấy đỏ vừa mua cho Sở Lạc xem.
“Tỷ xem, nó gọi là Bỉ Ngạn Hoa.”
“Ngươi tự làm, hay mua?”
“Ta chưa từng thấy Bỉ Ngạn Hoa, sao có thể tự làm, đây là mua đó.”
“Sao lại chọn đúng Bỉ Ngạn Hoa?”
Sở Lạc khẽ ngẩn người, trong trí nhớ nàng, ý nghĩa của Bỉ Ngạn Hoa vốn chẳng tốt đẹp gì.
“Bởi nơi này thật sự có loài hoa ấy mà, chỉ là đều mọc trong Quỷ Vương Thành, được bảo hộ cẩn mật. Ta lớn đến vậy, vẫn chưa từng thấy tận mắt lần nào.” Lạc Xuyên đáp.
Thấy Sở Lạc vẫn chưa hiểu, Liễu Tự Diêu bèn giải thích: “Ở đây không hợp để hoa từ tu chân giới sinh trưởng, nhưng lại có một loài hoa duy nhất có thể tồn tại, chính là Bỉ Ngạn Hoa. Nó cũng trở thành vật xa xỉ, chỉ có vương hầu quý tộc mới sở hữu được.”
“Hóa ra chỉ có Bỉ Ngạn Hoa mới sống nổi ở đây, vậy cũng hợp lý.” Sở Lạc khẽ cười.
Lạc Xuyên liền đưa bông hoa giấy về phía nàng: “Cái này tặng tỷ.”
“Tặng ta sao?” Sở Lạc không khách khí, lập tức nhận lấy món đồ Lạc Xuyên quý trọng chẳng nỡ buông kia.
Ánh mắt Lạc Xuyên tuy không nén được lưu luyến nhìn bông hoa giấy, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu với nàng.
Trên đời này, chưa từng có một ai nguyện ý chăm sóc nàng như thế, càng chưa từng có ai cùng nàng trở thành người thân.