Hiện nay, tuy phụ thân của Chung Vũ vẫn là đứng đầu bách quan nhưng đã sớm không còn can dự triều chính. Dù vậy, địa vị của ông trong Quỷ Vương thành vẫn là không ai có thể lay chuyển. Bao nhiêu kẻ dốc hết tâm lực muốn vượt qua ông, cuối cùng đều không thể thay thế.
Nhưng những thứ ấy lại chẳng phải điều Chung Vũ muốn, bởi chỉ có hắn mới hiểu rõ, phụ thân mình hiện giờ đã thành ra bộ dạng thế nào.
“Bệ hạ, gia phụ tuổi đã cao…”
Chung Vũ muốn thoái thác, song ý chỉ của Quỷ Vương lại không cho phép phản bác.
“Đoạn Thủy từng gặp nàng ở tu chân giới, chuyến này đi, có thể để hắn dẫn dắt.”
Quỷ Vương chậm rãi khép mắt, mệt nhọc nói: “Ta biết ngươi lo ngại điều gì, nhưng bao năm qua, phụ thân ngươi chưa từng ngăn cản ta, cũng chưa một lần bước ra khỏi Quỷ Vương thành. Đó đã là lựa chọn của ông . Ngươi là con ông , các ngươi vốn là một thể.”
Nhìn Quỷ Vương vì kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ, Chung Vũ đành bất lực đáp: “Thần cáo lui.”
Rời khỏi tẩm điện, bao ánh mắt ngoài kia lập tức đổ dồn về phía hắn. Chờ đợi đã lâu, mọi người vẫn không thấy Quỷ Vương triệu kiến thêm người thứ ba nào.
Chuyện xảy ra trong đêm ấy nhanh chóng dấy lên đủ loại suy đoán. Các quan viên thì thầm, thiên hạ đều cho rằng ngôi vị đã chắc chắn truyền cho Đại hoàng tử Tấn Hiên, còn Chung Vũ tất sẽ kế tục tông mệnh, trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh hắn.
Khi buổi chầu tan, Chung Vũ còn chưa kịp rời cung thì đã bị Đại hoàng tử đích thân chặn lại. Vốn xưa nay chỉ là giao tình sơ sài, vậy mà nay lại trở nên thân thiết khác thường, khăng khăng kéo hắn vào điện để hàn huyên một phen.
Chung Vũ không biết nên ứng phó ra sao, bèn đưa mắt về phía Chung Kế Niên, mong nhìn ra được ý tứ của phụ thân. Nhưng ông đã sớm bỏ đi, không hề ngoái lại.
Bất đắc dĩ, Chung Vũ đành phải theo Đại hoàng tử.
Mà ở không xa, Nhị hoàng tử Độ Lăng đem toàn bộ cảnh tượng thu vào mắt, lạnh lùng ra hiệu cho một thuộc hạ lặng lẽ bám theo để dò xét.
Chung Vũ vốn không muốn đi tu chân giới, nhưng ý chỉ đã ban xuống, hắn không thể không nhận.
Sau khi uống rượu với Đại hoàng tử suốt một đêm, ngày kế, hắn liền đi tìm Đoạn Thủy – vị sứ giả từng đặt chân tới tu chân giới để bàn bạc lộ trình.
Tới phủ Đoạn Thủy, Chung Vũ được đón tiếp cực kỳ nhiệt tình. Gia nhân đã chuẩn bị sẵn trà nóng, còn Đoạn Thủy thì đã thu xếp đâu ra đấy.
“Người mà bệ hạ muốn ta tìm cách lôi kéo, chính là Sở Lạc. Nàng hiện là nhân vật lừng danh nhất tu chân giới, được người đời ca tụng là tiên môn gương mẫu, thủ đoạn như lôi đình nhưng tấm lòng lại nhân hậu. Điều mà thiên hạ không biết chính là: nàng là chính thần, kẻ có thể thuận lợi sống sót đến Thần Ma thiên địa kế tiếp, rồi trở thành người quản lý Thần Ma giới.”
Đoạn Thủy nói rành rọt.
Chung Vũ không không ngạc nhiên. Một nhân vật khiến Quỷ Vương hao tâm tổn trí muốn chiêu dụ, nếu không phải chính thần thì mới là lạ.
“Đợi Thần Ma thiên địa hạ xuống, kỳ hạn thần chức viên mãn, nàng sẽ phi thăng thiên giới. Khi ấy, địa vị của nàng còn vượt lên cả những tiên nhân chốn thiên đình, so với chúng ta càng cao quý gấp bội. Thế nên bệ hạ mới dặn dò, nàng muốn gì, đưa ra điều kiện gì, chỉ cần không quá phận, chúng ta đều phải thuận theo.”
Nói đoạn, Đoạn Thủy chợt nhớ ra gì đó, vội lấy từ một bên ra một bức họa đã chuẩn bị sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng rồi, đây chính là chân dung Sở Lạc.”
Chung Vũ nhận lấy, mở ra vừa thoáng nhìn ngón tay lập tức run bắn.
Nữ tử trong tranh kia, dung nhan giống hệt như Phù Nhi của hắn. Chỉ là thần thái nàng trong tranh lại như một nữ tướng giữa sa trường, hoàn toàn không còn nét nhu thuận đáng yêu như Phù Nhi.
Sao… sao lại giống đến vậy?
Tim hắn đập loạn nhịp, hồi tưởng lại từng chi tiết trong khoảng thời gian qua, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Thấy dáng vẻ ấy, Đoạn Thủy cũng ngạc nhiên: “Chung Vũ đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì. Đoạn Thủy đại nhân, bức họa này… có thể tặng cho ta chứ?”
“Đương nhiên, vốn dĩ là chuẩn bị cho ngài mà.”
Chung Vũ ôm chặt bức tranh rời khỏi phủ Đoạn Thủy, mà ngay lập tức, tay chân của Nhị hoàng tử cũng đã báo tin trở về.
Trong phủ Nhị hoàng tử.
Nghe xong tường thuật, Độ Lăng bật cười lạnh: “Quả nhiên lần này phụ vương nhắm đến Sở Lạc. Nhưng hắn tưởng Sở Lạc sẽ đứng về phía Quỷ Vương thành sao? Hắn lại có thể đưa ra thứ gì để chiêu dụ nàng?”
“Điện hạ, lần này bệ hạ trọng bệnh, chỉ truyền gọi Đại hoàng tử và Chung Vũ đại nhân. Giờ cả triều đều mặc định Đại hoàng tử là tân hoàng tương lai, mà những trọng trách trước đây vốn giao cho ngài, nay vì cớ gì lại bị gạt bỏ?” Thuộc hạ phẫn nộ.
“Vì cớ gì?” Độ Lăng nghiến răng ken két. “Chẳng phải đều do Tam muội bất tài kia gây ra họa lớn, khiến phụ vương nhìn ta cũng chướng mắt hơn sao!”
Độ Lăng và Tam công chúa cùng chung một mẫu thân, vốn được sủng ái vô ngần. Năm xưa, khi Tam công chúa cầu xin Quỷ Vương gả nàng cho Xích Phát tướng quân, Quỷ Vương đã lập tức đồng ý.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Khi ấy, Xích Phát chưa phải nghịch thần. Hắn tuổi trẻ tài cao, dung mạo lại tuấn mỹ phi phàm, không chỉ những quý nữ trong thành mà ngay cả các công chúa trong hoàng thất đều muốn gả cho hắn.
Song Xích Phát vốn không ham chuyện nhi nữ, nhiều lần bày tỏ không muốn thành thân, vậy mà Quỷ Vương vẫn hạ chỉ ban hôn. Đủ thấy khi ấy, Tam công chúa được sủng ái nhường nào.
Một phần cũng bởi chuyện trước kia nàng từng bị phản quân bắt giữ để uy hiếp, Quỷ Vương khi ấy lựa chọn bảo vệ vương quyền thay vì cứu nàng. Nếu không có Xích Phát ra tay, e rằng Tam công chúa đã sớm mất mạng. Vì lẽ đó, Quỷ Vương trong lòng luôn áy náy, sau khi nàng trở về liền càng thêm nuông chiều.
Ban đầu, Độ Lăng còn mãn ý khi muội muội có thể gả cho vị tướng quân nắm đại quyền binh mã. Nhưng ai ngờ Xích Phát lại là kẻ nuôi chí phản nghịch từ đầu. Khi hắn trở thành phản tặc, ngày tháng của Tam công chúa trong thành cũng ngày một khó khăn.
Là huynh trưởng, Độ Lăng chỉ có thể tránh xa, song vẫn không thoát khỏi việc bị Quỷ Vương lạnh nhạt. Lâu dần, hắn đành phải lập công liên tục để giành lại sự chú ý.
Nào ngờ giờ đây, muội muội hồ đồ kia lại gây thêm họa, cơ hội khó khăn lắm hắn mới tranh được, giờ lại vuột khỏi tầm tay!
“À đúng rồi,” Độ Lăng sực nhớ, hỏi: “Ngươi vừa nói Chung Vũ từ phủ Đoạn Thủy ra, dáng vẻ hồn vía thất lạc?”
Thuộc hạ gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ thấy rõ ràng. Hơn nữa, trong lòng hắn còn ôm chặt một bức họa.”