Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 900: Liễu Tự Diêu lâm nạn



Rời khỏi Chung Vũ, Sở Lạc men theo đường vòng tránh Quỷ Vương thành, hướng về Vụ Ảnh thành.

Khi đang nghỉ chân ở một quán trà ven đường, nàng tình cờ nghe được vài lữ khách trò chuyện.

“Hôm qua ta tận mắt thấy có một đám quan sai đang đuổi theo một nam nhân. Kiếm của bọn họ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn, vậy mà hắn trúng kiếm rồi lại chẳng chảy một giọt m.á.u nào!”

“Á? Sao lại không chảy m.á.u chứ?”

“Đúng đó, đã bị đ.â.m thì nhất định phải có máu. Chẳng lẽ người đó… không phải là người?”

“Sao lại không phải người được. Chỉ là ta thấy bọn ác quỷ bình thường, lúc bị thương cũng không hề chảy máu. Nhưng bảo hắn là ác quỷ thì cũng không đúng. Hắn nói chuyện rất mạch lạc, trông đầu óc còn tỉnh táo hơn đa số người khác nữa!”

Nghe đến đây, Sở Lạc lập tức nghĩ tới Liễu Tự Diêu.

Nàng cùng hắn đều lấy hình thái hồn thể vào Quỷ giới. Bề ngoài giống như dân chúng nơi đây, nhưng bản chất vẫn là hồn thể, tự nhiên không có tim phổi như con người, cũng không hề chảy máu. Nhưng nếu hồn thể bị một kiếm xuyên qua, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng, phải dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục.

Mấy người kia càng nói tiếp, Sở Lạc lại càng chắc chắn kẻ bị quan sai truy sát chính là Liễu Tự Diêu.

“Không chảy máu… vậy kẻ đó có c.h.ế.t được không?”

“Không rõ. Ta chỉ thấy quan sai bắt hắn đi. Tuy còn thoi thóp một hơi, nhưng tình hình trông chẳng mấy khả quan.”

Nghe tới đây, Sở Lạc liền bật dậy, tiến đến hỏi kỹ vị khách kia về địa điểm, rồi vội vã rời khỏi quán trà.

Trên đường, nàng lấy ra tiểu nhân giấy, liên tục gọi hỏi. Nhưng nó chỉ ủ rũ bất động không truyền ra giọng nói của Liễu Tự Diêu.

“Không phải ngươi nói ngươi lo liệu được sao! Còn không cho ta lại gần, giờ thì hay rồi chứ, ngươi cứ chờ đó, đợi ta tìm được ngươi nhất định sẽ cười nhạo ngươi một trận cho hả giận!” Sở Lạc nói với tiểu nhân giấy một câu, rồi lại nhét nó vào trong tay áo, đồng thời tăng tốc lên đường.

Trong phủ thành chủ của Vô Nguyệt Thành, Liễu Tự Diêu bị nhốt riêng trong một gian phòng, cửa đã khóa chặt. Trong cơn mơ mơ màng màng, hắn mơ hồ nghe thấy mấy tên canh gác bên ngoài đang thì thầm.

“Người này thật kỳ quái, tim đã bị đ.â.m xuyên rồi mà một giọt m.á.u cũng không chảy, đến giờ vẫn chưa chết. Thành chủ đại nhân bảo bắt về thì g.i.ế.c ngay, nhưng ai biết g.i.ế.c hắn bằng cách nào chứ?”

“Thành chủ đại nhân cũng chỉ nghe lệnh hành sự thôi. Trên đã có chỉ, vậy thì người này chắc chắn phải chết. Ta nghe nói kẻ  truy sát hắn đang trên đường tới đây, đợi bọn họ đến, chúng ta chỉ cần giao người ra, tự nhiên sẽ có cách xử lý.”

Ý thức của Liễu Tự Diêu đã mơ hồ, nguyên thần vô cùng suy yếu, ngay cả khí lực gọi ra người giấy cũng không còn.

Hắn cứ thế ngất đi, không biết bao lâu, bị tiếng ồn ào bên ngoài đ.á.n.h thức.

Ngoài kia là tiếng nhạc trống, ca vũ, hóa ra thành chủ Vô Nguyệt Thành đang mở tiệc chiêu đãi khách khứa,  hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu nữ nhi hắn.

Bị bắt giam, Liễu Tự Diêu không dám lơi lỏng, vẫn vận chuyển Bách Mục Thiên Nhĩ ở mức thấp nhất để nắm bắt thêm tin tức, hy vọng tìm cơ hội thoát thân. Nhưng đã bị nhốt một ngày, linh lực không hồi phục bao nhiêu, hắn chỉ biết rõ vận mệnh mình không còn dài.

Liễu Tự Diêu bất lực xoay người. Lần này chắc chắn sẽ bị Sở Lạc chế giễu c.h.ế.t mất thôi.

Âm nhạc trong yến tiệc bỗng ngừng lại, thành chủ Vô Nguyệt Thành cất tiếng:

“Vũ cơ kia, đúng rồi, ngươi, tiến lên để bản thành chủ nhìn kỹ một chút.”

Liễu Tự Diêu nhớ lại tin tức nghe hôm qua, thành chủ này vốn là kẻ chìm đắm nữ sắc.

“Vũ điệu không có gì đặc sắc, nhưng dung mạo thì khá xinh đẹp, sao lại dùng khăn che mặt?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khăn che mặt… Hắn bỗng nhớ ra hiệu quả biến hình của Hôn Hôn Đào đã hết, nếu không phải khôi phục dung mạo thật thì hắn cũng không bị lộ sớm như vậy. Sở Lạc và hắn cùng ăn Hôn Hôn Đào, chắc bên nàng cũng hết tác dụng rồi, hẳn nàng sẽ chọn dùng khăn che mặt.

Khăn che mặt…

Ánh mắt Liễu Tự Diêu chợt sáng, hắn  tập trung hơn vào việc vận dụng Bách Mục Thiên Nhĩ.

Ngay sau đó, quả nhiên hắn bắt được giọng một nữ tử:

“Nhưng ta thấy ta vừa nhảy cũng đâu tệ mà!”

Toàn thân Liễu Tự Diêu nổi da gà, quả nhiên đúng là giọng Sở Lạc!

“Ha ha ha, mỹ nhân thật tự tin, lại đây, ngồi lên đùi bản thành chủ… Á! Chân ta!”

Tiếng thét t.h.ả.m thiết vang lên, Liễu Tự Diêu không cần vận công cũng nghe rõ mồn một. Chỉ nghe đã thấy đau, lại nghĩ đối thủ của thành chủ chính là Sở Lạc, càng thấy đau hơn.

Trong đại sảnh, m.á.u tươi văng tung tóe, chân phải thành chủ bị c.h.é.m rời, nhưng chưa đứt hẳn,chỉ còn lớp da mỏng dính lại, treo lủng lẳng một cách quái dị.

Thành chủ Vô Nguyệt Thành mặt cắt không còn giọt máu, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào lưỡi d.a.o đang kề sát cổ mình.

Mà kẻ cầm dao, chính là Sở Lạc vừa trà trộn vào.

“Có thích khách!”

“A a a!”

“Cứu mạng——”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Khung cảnh lập tức đại loạn, binh lính trong phủ ào vào, Sở Lạc liền ấn mạnh d.a.o vào thịt thành chủ. Hắn lập tức đau đến rống lên:

“Đừng qua đây! Đừng, đừng qua đây, các ngươi muốn nàng g.i.ế.c bản thành chủ sao!”

Nghe thành chủ nói vậy, binh lính lập tức đứng khựng lại.

Cảm nhận lưỡi d.a.o ngừng lại, thành chủ vội nói: “Ngươi muốn gì, cứ nói, đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta!”

“Người nam nhân các ngươi bắt hôm qua, kẻ không chảy máu, đang ở đâu?” Sở Lạc lạnh giọng hỏi.

“Tại… tại…” Thành chủ định trả lời qua loa, nhưng cảm thấy mũi d.a.o khẽ lướt trên cổ, hắn sợ đến phát khóc, liền hét: “Còn không mau đưa tên nam nhân hôm qua bắt được ra đây!”

Hai tên lính lập tức lôi Liễu Tự Diêu đến trước mặt Sở Lạc. Trên người hắn không có vết thương, nhưng sắc mặt trắng bệch, nguyên thần yếu ớt, nàng  biết hắn chịu không ít khổ cực trong tay bọn chúng.

Sở Lạc tức giận, lại ấn d.a.o sâu thêm vào thịt thành chủ.

“Có chuyện gì cũng nói tử tế! Người ngươi muốn đã ở đây, ngươi còn định thế nào nữa, tha cho ta đi!” Thành chủ vừa khóc vừa cầu xin.

Sở Lạc hít sâu, kìm nén lửa giận rồi lạnh giọng nói:

“Tháo xiềng xích trên người hắn, chúng ta phải rời khỏi phủ.”

“Làm theo, làm theo ngay!” Thành chủ hô to với binh lính, rồi vội vã cầu khẩn Sở Lạc: “Ta đồng ý thả các ngươi đi, ngươi đừng g.i.ế.c ta!”