Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 904: Tâm Liễu Các.



Nghe kể đến đây, Liễu Tự Diêu im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Loại họa cảnh đó... chỉ có một bức thôi sao?”

 

Hắn cũng bị thương, đương nhiên cũng muốn được ngâm mình trong suối linh được vẽ bằng thiên tài địa bảo kia để chữa trị.

 

“Đúng vậy, chỉ có một bức.” Câu trả lời của Thanh Đăng Quỷ hoàn toàn dập tắt hi vọng ấy, khiến hắn chỉ đành để Sở Lạc dùng trước.

 

Sau khi đưa Sở Lạc vào bức họa suối nước nóng, Liễu Tự Diêu còn lo nàng ngạt nước, nên tìm vài thanh trúc chống đỡ nàng cẩn thận rồi mới rời khỏi họa cảnh, bắt đầu theo Thanh Đăng Quỷ học cách tiếp quản mọi việc trong Tâm Liễu Các.

 

Để trở thành tân các chủ, việc hiểu rõ nguồn gốc của Tâm Liễu Các là điều không thể thiếu. Thanh Đăng Quỷ lại kể cho hắn nghe câu chuyện xưa cũ — một câu chuyện mà y e rằng đã kể đến cả ngàn lần.

 

“Ngày xưa, khi Quỷ Vương thành còn chưa được lập, sinh linh trong Quỷ giới đều có thể tu hành. Tuổi thọ của họ cũng dài hơn nhiều so với nhân tộc ở Tu Chân giới  ngay cả những kẻ không chuyên tâm tu luyện, cũng có thể sống đến ba trăm năm.”

 

“Lúc đó, dân chúng sống khá an ổn, không cần vì sinh kế mà cực nhọc mưu toan gì. Thứ duy nhất khiến họ lo sợ, chính là đám ác quỷ và oán linh lẩn trốn từ Tu Chân giới tràn xuống.”

 

“Tổ tiên nhà họ Liễu vốn tinh thông pháp môn trấn quỷ. Khi còn ở Tu Chân giới, ông thường hàng phục, bắt giữ những ác linh hoành hành khắp nơi. Chính nhờ vậy, ông đã trở thành người đầu tiên của Tu Chân giới đặt chân tới Quỷ giới.”

 

“Người dân nơi đây không biết thân phận thật của ông, chỉ thấy mỗi lần ông xuất hiện đều là để hàng phục ác quỷ. Dần dần, danh tiếng ấy lan rộng khắp Quỷ giới. Ai ai cũng gọi ông là bậc đại thiện nhân — người bắt quỷ giúp dân mà chẳng nhận lấy một viên Mộng Thạch nào.”

 

“Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tìm đến nhờ ông giúp đỡ. Tổ tiên vẫn không nhận thù lao, nhưng vì nghe nói ông thích vẽ, nên những người được giúp đều mang tặng bút, mực, và các loại màu sắc để cảm tạ.”

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Về sau, số lượng ác quỷ ông trấn áp ngày càng nhiều, nhưng hiếm ai thấy ông quay về nhà. Người ta nghĩ rằng ông lang bạt khắp nơi, không nơi nương thân.”

 

“Những người từng được ông cứu liền cùng nhau quyên góp, dựng cho ông một ngôi nhà giữa Quỷ giới. Ngôi nhà ấy, chính là tiền thân của Tâm Liễu Các.”

 

“Đời sau con cháu họ Liễu đều kế thừa chí nguyện ấy — tiếp tục hàng phục oán linh, bảo vệ dân chúng Quỷ giới. Đó là mối tương trợ đôi bên cùng có lợi.”

 

“Về sau, dân chúng lại phát hiện ông có tài hội họa tuyệt diệu. Ngoài việc nhờ ông bắt quỷ, họ còn tìm đến để xin vẽ chân dung. Nhưng vì ông luôn bận rộn, tranh ông đích thân vẽ hiếm có vô cùng. Ai có được một bức họa của ông đều coi đó là vinh hạnh tột bậc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cũng chính nhờ ông, mà trong Quỷ giới dần xuất hiện nhiều người chuyên tâm nghiên cứu hội họa. Ngôi nhà của ông mỗi ngày một lớn, cuối cùng được mở rộng thành Tâm Liễu Các. Ông không chỉ dạy dỗ các họa sư trẻ, mà còn treo tác phẩm của họ để mọi người chiêm ngưỡng. Theo tâm nguyện của tiên tổ, Tâm Liễu Các được lập ra để trở thành ‘chốn thanh tịnh trong lòng những người mê hội hoạ’.”

 

“Sau khi ông rời đi, con cháu họ Liễu tiếp tục gánh vác, dần dần hoàn thiện, khiến danh tiếng của Tâm Liễu Các vang xa khắp Quỷ giới.”

 

“Dù những bức họa đã nổi danh, nhưng mục đích chính của Tâm Liễu Các khi ấy vẫn là thu phục và trấn áp ác quỷ.”

 

“Chỉ tiếc, Quỷ giới chẳng thể mãi yên bình. Mọi thứ bắt đầu thay đổi kể từ khi Quỷ Vương thành xuất hiện…”

 

“Thời đó, trong Quỷ giới đột nhiên xuất hiện một hung thú chuyên ăn thịt người — tên là Bích Thanh. Rất nhiều người không có cách nào đối phó, chỉ có thể bất lực nhìn người thân và bạn bè của mình bị nó nuốt chửng...”

Con ác thú ấy liên tiếp quấy nhiễu, khiến Quỷ giới không còn yên ổn như xưa. Dân cư nơi đây ai nấy đều lo sợ, mỗi ngày đều nơm nớp không biết khi nào Bích Thanh sẽ xuất hiện ở gần mình.

Lúc ấy, trong Quỷ giới có một đôi huynh đệ hào hiệp. Vì muốn trừ khử Bích Thanh và bảo vệ bách tính, họ đã dốc hết tâm huyết xây nên một tòa thành vững chắc như đồng, để toàn bộ dân chúng có thể vào đó lánh nạn.

Người huynh ngày đêm không ngủ, chuyên củng cố tường thành, bảo vệ những người bên trong; còn người đệ thì ở ngoài thành, một mình đối đầu với con ác thú Bích Thanh vô cùng hung mãnh.

Chắc ngươi cũng đã nghe qua danh tính của họ rồi — người xây nên tòa thành ấy chính là Chung Kế Niên, hiện giờ là Thủ lĩnh bách quan của Quỷ Vương thành.

Còn người chiến đấu với Bích Thanh bên ngoài thành — chính là đương kim Quỷ Vương bệ hạ.

Cuối cùng, họ đã thành công. Con ác thú bị chế phục, dân chúng được bảo toàn.

Hôm ấy, khi họ khải hoàn trở về thành, khắp nơi vang tiếng reo mừng. Mọi người đều căm hận Bích Thanh đến tận xương tủy. Đêm hôm đó, ai nấy cùng uống máu, ăn thịt Bích Thanh, vui mừng suốt một đêm dài.

Hiểm họa Bích Thanh đã qua, dân chúng dần quay về quê quán của mình. Họ đã ẩn náu trong thành quá lâu, ai cũng nhớ nhà.

Không lâu sau, tòa thành trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai huynh đệ họ và vài người thân cận.

Sự im ắng sau ngày vui kéo dài một thời gian, cho đến khi vị hào hiệp năm xưa — khi ấy còn chưa phải Quỷ Vương — nhiều lần đề xuất những cách cải thiện đời sống cho dân chúng. Người người kính phục ông, sẵn lòng nghe theo, dần dần, kẻ đi theo ngày một đông, và thế là vương quyền được sinh ra.

Hôm đó ta còn nhớ rất rõ — ông ta tìm đến các chủ của Tâm Liễu Các, mong được vẽ một bức chân dung.

Vì khâm phục công lao ông trừ diệt Bích Thanh, các chủ khi ấy liền vui vẻ nhận lời, đích thân đến tòa thành ấy. Lúc đó, ta cũng đi theo.

Khi bức họa hoàn thành, ông ta không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của các chủ, rồi nhân đó nói ra một chuyện.

Hắn muốn các chủ Tâm Liễu Các từ nay chỉ nhận việc vẽ tranh, không còn tiếp nhận việc trấn áp ác quỷ nữa — bởi hắn đã lập ra một tổ chức chuyên trừ quỷ, bảo vệ dân chúng rồi.

Các chủ đương nhiên hiểu ý hắn. Vì khi dân chúng tôn kính hắn, họ cũng tôn kính Tâm Liễu Các. Chỉ cần Tâm Liễu Các còn đó, hắn sẽ không bao giờ là người duy nhất được ngưỡng vọng — và sẽ chẳng thể trở thành vị vương ngồi trên cao kia.

Dù các chủ có lựa chọn thế nào đi nữa, thì tổ chức mà hắn lập ra đã sớm diệt trừ hầu hết ác quỷ trong Quỷ giới. Tâm Liễu Các khi ấy cũng đã rất lâu không còn nhận việc giúp dân.

Các chủ vốn là người Tu Chân giới, nghĩ rằng bản thân cũng chẳng thể mãi ở lại Quỷ giới, mà dân Quỷ giới  vẫn nên do chính cường giả Quỷ giới bảo vệ. Nghĩ vậy, ông liền gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau khi các chủ rời thành, hắn liền ban bố thiên hạ, chính thức đổi tên tòa thành ấy thành Quỷ Vương thành, và tự xưng Quỷ Vương.

Từ đó trở đi, trong mắt người đời, Tâm Liễu Các chỉ còn là nơi tao nhã — nơi một bức họa đáng giá ngàn vàng, mà chẳng ai còn nhớ, nơi ấy từng được dựng nên để trấn phục ác quỷ.