Trên con đường núi hẻo lánh hiểm trở, Sở Lạc tập tễnh bước đi, trên lưng còn cõng theo Liễu Tự Diêu – người đã hôn mê không biết bao lâu.
Đêm đen phủ kín bầu trời, bốn bề gần như không có ánh sáng. Mặt đất gồ ghề lổn nhổn đá vụn, thi thoảng lại khiến Sở Lạc vấp suýt ngã nhào. Ở nơi hoang vu thế này, khả năng chạm trán ác quỷ lớn hơn bao giờ hết.
Thế nhưng đây lại là con đường duy nhất an toàn dẫn vào Tâm Liễu Các mà nàng có thể tìm được lúc này.
Khi leo đến đỉnh núi cao nhất, Sở Lạc mới dừng lại. Từ đây có thể nhìn thấy thành Vụ Ảnh ở phía xa, cổng thành đang đóng chặt. Thành này ban đêm có lệnh giới nghiêm nghiêm ngặt, muốn vào được chỉ có thể chờ đến sáng mai, khi cổng thành mở ra, rồi cùng Liễu Tự Diêu nghĩ cách lẻn vào.
Sau khi thoát khỏi đám thích khách, Sở Lạc không dám dừng lại dù chỉ một khắc. Đến khi cuối cùng có thể nghỉ chân, nàng vẫn chẳng dám nhắm mắt, sợ rằng quanh đây lại có kẻ bất ngờ lao ra.
Nàng ngồi xuống đất, vỗ nhẹ lên mặt Liễu Tự Diêu — người vẫn chưa tỉnh lại.
“Ngươi thảnh thơi thật đấy, còn ta thì phải khổ sở tìm mọi cách đưa ngươi đến Tâm Liễu Các.” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, song trong giọng nói lại không hề mang theo trách móc.
Trong lòng nàng vẫn mong Liễu Tự Diêu sớm tỉnh lại, để chứng minh rằng vết thương của hắn không quá nặng. Dù sao… họ đã nói rồi — sống thì cùng sống, c.h.ế.t thì cùng c.h.ế.t.
Ánh mắt Sở Lạc rơi xuống bàn tay trái của mình. Trên đó vẫn còn vết hoa văn ngọn lửa mà Liễu Tự Diêu vẽ lên trước khi ngất đi.
Suốt quãng đường chạy trốn, nàng mới nhận ra thứ hắn dùng để vẽ không phải mực đỏ… mà là máu.
Có lẽ chính vì đó là máu, nên mới tạo ra được sức mạnh kinh khủng đến vậy. Ngay cả lúc này, nàng vẫn còn cảm nhận được hơi nóng âm ỉ lan ra từ bàn tay ấy.
Không chịu nổi mệt mỏi, Sở Lạc thiếp đi. May thay, nửa đêm Liễu Tự Diêu tỉnh lại. Nhìn quanh xác định tình hình, hắn mới khẽ thở phào.
Từ lúc hoàn tất hoa văn lửa kia, hắn đã ngất xỉu, không biết Sở Lạc đã làm cách nào đưa mình thoát ra, cũng chẳng biết mình đã mê man bao lâu. Nhưng nhìn thấy thành Vụ Ảnh phía dưới, tình hình có vẻ vẫn tạm ổn.
Sau khi canh chừng Sở Lạc một lát, trời vừa sáng, Liễu Tự Diêu thấy cổng thành mở liền cõng nàng xuống núi.
Đến gần cổng thành đúng lúc dân qua lại đông nhất, việc kiểm tra cũng lơi lỏng.
Những kẻ thuộc Quỷ Vương thành truy sát họ hoàn toàn không ngờ rằng họ lại dám công khai trở về Tâm Liễu Các, nên không ai đuổi đến thành Vụ Ảnh. Trái lại, sau khi vào thành, Liễu Tự Diêu nhận ra quanh khu Tâm Liễu Các có không ít thuộc hạ của Xích Phát Tướng quân đang canh giữ.
Nếu giờ tiến vào, e rằng còn chưa kịp bước vào cổng các đã bị bắt giữ.
Giờ không thể nóng vội, hắn đành tạm ẩn mình cùng Sở Lạc trong một khách điếm gần đó.
Cũng chẳng cần quá lo — dù Xích Phát Tướng quân có thế lực mạnh đến đâu, thuộc hạ của hắn vẫn phải dự họp. Đợi bọn chúng vào Quỷ Vực hội bàn, Liễu Tự Diêu sẽ đưa Sở Lạc vào Tâm Liễu Các.
Chỉ là… nhìn cánh cửa lớn của các bị khóa chặt, quanh đó trăm bước có kết giới vô hình khiến người không thể tới gần, hắn đau đầu không biết làm sao vào được.
Đợi đến khi đa số thuộc hạ Xích Phát Tướng quân rời đi, Liễu Tự Diêu lập tức đưa Sở Lạc đến trước Tâm Liễu Các.
Đang nghĩ cách phá cửa, bỗng hoa văn lửa trên tay trái Sở Lạc sáng rực lên.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đó chính là m.á.u hắn đã để dành từ khi còn ở nhân giới, vì nghe lời căn dặn của huynh trưởng — “gặp rắc rối ở Quỷ giới, hãy thử dựa vào huyết mạch mà giải quyết.”
Cách dùng m.á.u làm mực này hắn từng thử qua, nhưng trong Quỷ giới, hiệu quả lại mạnh hơn gấp bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu lời huynh trưởng là thật… có lẽ huyết mạch này chính là chìa khóa mở Tâm Liễu Các.
Hắn lập tức để tay Sở Lạc tiến lại gần cổng các. Quầng sáng vô hình vốn khiến người không thể bước qua nay lại chẳng gây cản trở gì, cả hai dễ dàng đi thẳng vào trong.
Lợi dụng lúc đường phố còn vắng, Liễu Tự Diêu cạy cửa sổ, đưa Sở Lạc lẻn vào.
Vừa vào trong, trước mắt hắn là những bức họa treo kín tường — nét vẽ quen thuộc vô cùng, thậm chí có nhiều bức chính là tranh tổ tiên họ Liễu để lại, những bản mà hắn từng bị ép luyện chép hàng trăm lần thuở nhỏ.
Giữa chốn Quỷ giới hiểm ác, nơi ai cũng coi hắn là kẻ thù, cuối cùng Liễu Tự Diêu cũng tìm lại được chút cảm giác thuộc về.
Trên tường, hắn còn thấy tác phẩm của phụ thân và huynh trưởng, thậm chí một bức vẽ non nớt hơn — chính là tranh hắn vẽ khi còn bé.
Liễu Tự Diêu đứng lặng, nuốt nỗi nghẹn lại, rồi lục soát khắp tầng một. Chỉ toàn tranh, không có gì khác.
Vừa định đưa Sở Lạc lên tầng hai thì trên lầu bỗng vang lên tiếng bước chân.
Một ông lão chậm rãi đi xuống, thân thể mờ ảo như u linh, lòng bàn tay trái cháy lên một ngọn lửa xanh lam lơ lửng trước ngực.
Nhìn dáng vẻ ấy, Liễu Tự Diêu chợt nhớ đến câu chuyện cha từng kể khi ông còn nhỏ.
“Là… Thanh Đăng Quỷ?”
Thanh Đăng Quỷ nhìn hắn, trong mắt hiện lên nét vui mừng xen lẫn nghi hoặc: “Là hậu nhân nhà họ Liễu trở về rồi sao?”
Đến lúc này, Liễu Tự Diêu mới chắc chắn — Tâm Liễu Các quả thật là sản nghiệp của nhà họ Liễu.
Thanh Đăng Quỷ là hồn phách hầu hạ Liễu gia qua nhiều đời. Dù không có sức chiến đấu, nhưng bao đời nay vẫn luôn trông coi Tâm Liễu Các, phục vụ vô số các chủ.
Thấy Liễu Tự Diêu có thể mở cửa bằng huyết mạch, hắn lập tức tin tưởng, nhận chủ không chút nghi ngờ.
Từ sau khi phụ thân và huynh trưởng Liễu Tự Diêu rời đi, Tâm Liễu Các đã đóng cửa không biết bao nhiêu năm. Nay lại có người thừa kế xuất hiện, Thanh Đăng Quỷ xúc động muốn dẫn hắn đi khắp các tầng để làm quen.
Nhưng Liễu Tự Diêu vội ngăn lại:
“Trong các có t.h.u.ố.c chữa tổn thương Nguyên thần không? Như ngươi thấy đấy, trước khi đến đây chúng ta đã bị tập kích, cần trị thương ngay.”
“Có, có! Các chủ, xin mời theo ta lên tầng năm.”
Tầng năm Tâm Liễu Các cũng treo đầy tranh, nhưng khác với tầng một chỉ để trưng bày, những bức họa này lại giống như bức họa trống mà Liễu Tự Diêu từng đưa cho Sở Lạc — mỗi bức đều ẩn chứa một không gian riêng, mỗi không gian có công dụng khác nhau.
Thanh Đăng Quỷ lục tìm trong rương, lấy ra một bức tranh vẽ suối nước nóng, nói:
“Đây là họa cảnh do vị các chủ đời thứ sáu lưu lại, chuyên dùng để chữa trị và khôi phục tổn hao Nguyên thần. Khi vẽ bức này, ông ấy đã dùng không ít linh bảo quý hiếm để hoàn thành đấy.”