Tâm Liễu Các đã bị người của bọn họ bao vây giám thị, vì thế Liễu Tự Diêu quyết định công khai thân phận tân các chủ của mình, chính thức cho Tâm Liễu Các mở cửa trở lại.
Hiện việc điều tra về Xích Phát tướng quân vẫn chưa kết thúc, họ đương nhiên không thể rời đi. Nhưng nếu muốn ở lại quỷ giới này mà ít bị ám toán và truy sát, thì cách tốt nhất chính là đưa mọi chuyện ra ánh sáng.
Thế nên hai ngày nay, Liễu Tự Diêu vẫn luôn vẽ tranh, chuẩn bị cho ngày Tâm Liễu Các tái khai trương.
“Tỷ , đau quá… đừng đ.á.n.h nữa được không, ta không muốn… không muốn bị huynh trưởng và bằng hữu của huynh ấy đá như quả cầu nữa…”
Lạc Xuyên giật mình tỉnh khỏi cơn mộng, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng khóc nức nở của cô bé ấy.
Cơ thể nàng khẽ run, như thể những ký ức bị đ.á.n.h đập tàn nhẫn kia đã khắc sâu vào xương tủy.
Ánh mắt nàng dừng lại bên gối, nơi đặt bức tranh nàng đã xin từ tay Liễu Tự Diêu.
Mở cuộn tranh ra, nhìn thiếu nữ mười hai tuổi trong tranh, lòng nàng dâng lên nỗi ngổn ngang khó tả.
Nhưng vị họa sư kia từng nói, cô gái trong tranh không phải nàng, mà là Sở lạc tỷ nàng…
Tỷ ấy… có thật là người trong giấc mơ kia không?
Cả ngày hôm ấy, Lạc Xuyên không tài nào bình tâm được. Khi biểu diễn ở ca lâu cũng mất hồn mất vía, khách ném cho nàng vài khối Mộng Thạch rồi vội đuổi xuống.
Hôm nay ông chủ ca lâu tỏ vẻ bất mãn, trả ít hơn số tiền đã hứa. Lạc Xuyên chẳng mấy bận tâm, đợi xong việc liền vào hậu trường tẩy trang.
Trong hậu trường, các ca nữ đang tán gẫu nhàn rỗi, bỗng có người reo lên:
“Này, vừa nghe khách trong lầu nói, Tâm Liễu Các ở thành Vụ Ảnh sắp mở cửa lại rồi!”
“Tâm Liễu Các? Các chủ nơi đó chẳng phải đã mất tích mấy chục năm rồi sao?”
“Nghe nói đã có tân các chủ. Các đời các chủ của Tâm Liễu Các xưa nay đều không phải người tầm thường. Lần mở cửa này, vị tân các chủ sẽ trưng bày liền năm mươi bức họa! Không chỉ các họa sư danh tiếng đến dự, mà cả quan lại quý nhân từ Quỷ Vương Thành cũng sẽ có mặt!”
“Thật sao? Không biết hôm đó bọn mình có cơ hội đến xem không. Nếu có thể mua được một bức tranh của các chủ Tâm Liễu Các, sau này ra ngoài ai dám khinh!”
“Những bức ấy quý giá thế, người tranh mua nhiều như vậy, làm sao tới lượt chúng ta.”
Động tác tẩy trang của Lạc Xuyên khựng lại. Nàng lại nhớ đến quãng ngày cùng Liễu Tự Diêu chạy trốn — mà lý do hắn bị truy sát, chính là vì thân phận các chủ Tâm Liễu Các.
Vậy… có phải là hắn không?
Trong Tâm Liễu Các, Sở Lạc nằm trên chiếc tháp mềm, tay giơ cao chiếc chuông vàng ngắm nhìn.
Nàng nhớ đến lời dặn trước khi đi của Tô Kỳ Mộc, liền khẽ lắc chuông trong tay.
Chẳng bao lâu sau, chiếc chuông vốn im ắng bỗng tự động rung lên.
Đó là hồi đáp của Tô Kỳ Mộc — ba tiếng chuông, nghĩa là “Ta vẫn ổn”.
Thấy vậy, Sở Lạc khẽ mỉm cười. Có lẽ khi sức mạnh đã tăng lên, hắn sẽ không còn bị bắt nạt nữa. Không biết giờ đây, hắn đã báo được thù chưa.
Trong giới tu chân —
Dù là Đông Vực hay Tây Vực, khắp các ngõ phố đều dán lệnh truy nã Tô Kỳ Mộc. Nhưng khác với trước kia, lần này trên lệnh đã ghi rõ đặc điểm nổi bật nhất của hắn là mái tóc đỏ rực. Ai gặp phải tuyệt đối không được manh động, chỉ cần tránh xa để bảo toàn mạng sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân phận “ Xích Phát tướng quân” không thể công khai, người đời không biết mái tóc đỏ ấy vốn không phải tự nhiên mà có. Kẻ quen thì tưởng hắn đã nhập ma, kẻ lạ thì cho rằng hắn là hung thần trời sinh.
Tây Vực — giữa phố xá phồn hoa bỗng náo loạn. Mọi người hoảng hốt bỏ chạy vì sự xuất hiện của người đàn ông tóc đỏ ấy.
Khuôn mặt khuynh thế kia giống hệt bức họa trên lệnh truy nã — tóc đỏ dài đến thắt lưng, giữa mày còn có một vệt huyết ấn như khắc vào da thịt.
Chỉ một thoáng, con đường rộng thênh thang đã vắng tanh.
Tô Kỳ Mộc đã quen với cảnh này. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhưng khi nghe tiếng chuông bên hông khẽ ngân, hơi thở liền khựng lại.
Hắn cũng lắc chuông ba cái.
Chỉ cần Sở Lạc vẫn chưa quên hắn, thì hắn vẫn ổn.
Khi chuông lặng xuống, Tô Kỳ Mộc chợt ngẩng đầu, ánh mắt dừng nơi cửa hiệu y phục ven đường.
Hắn chọn lấy một chiếc áo choàng đủ để che mái tóc đỏ ấy.
Vừa bước ra khỏi tiệm, đã thấy có một thân ảnh quen thuộc đứng đợi ngoài cửa.
Người đó có khuôn mặt giống hệt Doãn Phách, nhưng rõ ràng không phải hắn.
Hắn biết — đó là Phù Đồ, phó tướng của Doãn Phách, cũng là thế thân của hắn. Trước đây từng mang danh Doãn Phách theo sát hắn và Sở Lạc một thời gian.
Sự tồn tại của Phù Đồ vốn là điều không thể lộ ra, mà Thần Mộng Tông trong việc giữ bí mật này cũng cực kỳ nghiêm mật. Cho đến nay, thiên hạ vẫn không biết có một người mang khuôn mặt giống hệt Doãn Phách, lại có thể tùy lúc hóa thành hắn.
“Tông chủ Thần Mộng Tông mời ngài.” Phù Đồ khom người hành lễ, mỉm cười nói.
Tô Kỳ Mộc hiểu rõ — việc Doãn Phách đích thân sai người đến mời đủ để chứng tỏ thành ý.
Trong giới tu chân này, có một người còn đối đãi chân thành với hắn, đã là điều hiếm có.
Theo Phù Đồ đi đến đại điện nơi Doãn Phách xử lý công vụ, trong điện không có người ngoài, chỉ có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi đối diện.
Khi giọng nói vang lên, Tô Kỳ Mộc mới nhận ra.
“Dạo gần đây ngươi lại g.i.ế.c không ít người.” Doãn Phách nhìn hắn nói.
Linh Yểm khẽ cười khẩy: “Thì sao? Chẳng phải ngươi mời ta đến chỉ để uống trà à?”
“Năm nay ta đã mời ngươi uống bao nhiêu lần rồi? Vì lý do gì, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ? Dù là kẻ gây loạn trong ma giới, người cần g.i.ế.c cũng phải do Thần Mộng Tông ta ra tay.”
“Ta g.i.ế.c thay cho Thần Mộng Tông các ngươi, một câu cảm ơn cũng không có, còn đến đây chất vấn ta — Tông chủ các ngươi làm việc kiểu đó sao?”
Doãn Phách khẽ nhíu mày, định nói thêm về mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Kỳ Mộc bước vào.
Linh Yểm sớm hơn hắn một bước nhận ra, nhưng không lấy gì làm ngạc nhiên.
Tô Kỳ Mộc còn nhớ lần cuối gặp Linh Yểm, chính là lúc y đào hắn ra khỏi hố chôn sống.
Doãn Phách nhìn hắn tiến đến, ánh mắt khẽ động.
“Giờ ta nên gọi ngươi là Xích Phát tướng quân, hay là Tô Đạo trưởng?”
“Tô Kỳ Mộc.” Hắn đáp nhẹ.
Doãn Phách khẽ gật đầu: “Nhiều năm không gặp, ngươi thay đổi nhiều thật.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Giọng điệu bình thản, nhưng câu nói ấy mang chút dư âm của bạn cũ tái ngộ — vẫn khiến Tô Kỳ Mộc khẽ ngẩn người, nhớ lại khi xưa Doãn Phách còn là thiếu niên ngạo nghễ thuở ban đầu.