“Ngươi cũng vậy.”
Đối diện với ánh mắt của hắn, Doãn Phách như muốn nói lại thôi, rồi rót một chén trà.
Tô Kỳ Mộc chậm rãi quay sang nhìn Linh Yểm — y vẫn quay lưng về phía hắn, trong tay cầm tách trà đùa nghịch.
“Đa tạ.”
“Giờ ngươi còn biết nói cảm ơn à? Xem ra bọn họ vẫn chưa đ.á.n.h ngươi đủ nặng.”
Dù giọng điệu có chút trêu chọc, nhưng lời này từ miệng Linh Yểm nói ra lại không khiến Tô Kỳ Mộc thấy có ác ý.
Từ miệng Sở Lạc, hắn từng nghe qua chuyện về người sở hữu Lục Kiếp Vong Trần Cốt — suy cho cùng, bọn họ chỉ là những kẻ cùng chung số phận.
“Tùy người mà thôi.”
Tô Kỳ Mộc bước đến ngồi xuống trước chén trà Doãn Phách đã rót sẵn, rồi nhìn hắn nói:
“Trong mắt người ngoài, việc ngươi mời Xích Phát Tướng Quân vào Thần Mộng Tông, lại còn tiếp đãi tử tế, e rằng sẽ khiến họ suy nghĩ nhiều điều.”
“Ngươi tưởng ta ngây ngô lắm sao? Ta mới mười bốn tuổi đã biết xử lý chuyện này rồi.”
Doãn Phách nhìn hắn từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch nhẹ.
“Đôi khi làm người đừng quá hiền lành, nếu không sớm muộn cũng có kẻ muốn gặm ngươi đến chẳng còn mảnh xương.”
Tô Kỳ Mộcc thu lại ánh nhìn, nâng chén trà nhấp một ngụm. “Nhưng làm người cũng đừng giấu tâm tư quá sâu.”
Nghe vậy, Doãn Phách khẽ thu lại ý cười nơi khóe mắt, nói:
“Tin ngươi xuất hiện ở đây đã lan ra rồi. Người của Đạo Môn sẽ đến trong nửa canh giờ nữa. Trong khoảng thời gian đó, dù trong Thần Mộng Tông xảy ra chuyện gì… sẽ không ai tiết lộ ra ngoài.”
“Mục đích của ngươi là gì, nói thẳng đi.” Tô Kỳ Mộc nhạt giọng.
“Ta mời ngươi đến, nhất định phải có mục đích sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta tin ngươi thật là Tô Kỳ Mộc cũng không được à?”
“Câu này ai nói cũng có thể nghe, nhưng nếu là ngươi mà bảo không có mục đích… ta không tin.”
“Hahaha…” Linh Yểm bật cười khi nghe hai người đối đáp.
“Phải rồi, ta g.i.ế.c người cũng là chuyện từ bao nhiêu ngày trước, ngươi không gọi ta tới uống trà, mà hôm nay lại mời — tiểu oa oa, ngươi thật sự không có mục đích sao?”
Nghe Linh Yểm gọi hai tiếng “tiểu oa oa”, Doãn Phách như nghiến răng kìm nén.
Tô Kỳ Mộc liếc hắn một cái, thuận miệng phụ họa: “Nói thẳng đi, tiểu oa oa.”
“Ta với ngươi cũng đâu hơn kém bao nhiêu tuổi!” Doãn Phách lập tức phản bác.
“Cho dù là Sở Lạc đến đây, nàng cũng phải gọi ngươi một tiếng Doãn Phách đệ đệ. Kém một tuổi cũng là đệ đệ, ngươi đúng là nhỏ thật.” Tô Kỳ Mộc nói tiếp.
Răng Doãn Phách lại nghiến chặt hơn, hắn vẫn cái kiểu thích chọc người khác đến đau lòng như thế.
Cuối cùng, không muốn dây dưa thêm về chuyện tuổi tác, Doãn Phách nói thẳng: “Hai vị đều là người sở hữu tạo thần quỷ vật, năng lực của các ngươi có thể nói là đứng đầu trong tu chân giới.”
Thấy cả hai không nói gì, chỉ chậm rãi uống trà, Doãn Phách tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tô đạo trưởng, hiện nay tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã bị Xích Phát Tướng Quân đoạt xác. Hôm nay ta nói ta tin ngươi, tức là ta tin rằng người bị hắn đoạt xác là Hạc Dương Tử.”
“Ta vẫn chưa đoán được mục đích hắn làm vậy, nhưng Xích Phát Tướng Quân không chỉ đến từ Quỷ giới, mà còn là kẻ có thể sánh ngang với Quỷ Vương. Dù sau đại chiến năng lực của hắn có suy yếu, nhưng vẫn không phải tu sĩ nào trong tu chân giới có thể khống chế.”
“Bất kể hắn đoạt xác ai, Xích Phát Tướng Quân mới là kẻ chúng ta cần đối phó. Tu chân giới khó khăn lắm mới yên ổn trở lại, ta tuyệt không thể đứng nhìn nó bị hủy diệt trong tay hắn.”
“Bị hủy thì có gì không tốt? Tu chân giới diệt vong, chúng ta vẫn còn Thần Ma giới để ở.” Linh Yểm khẽ cong môi cười, “Tiểu oa oa, nể tình ngươi đã mời ta uống trà nhiều lần, khi tu chân giới diệt, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng, thế nào?”
Doãn Phách quay mặt đi, không muốn nhìn hắn. Khi ánh mắt hướng về Tô Kỳ Mộc, thấy hắn vẫn im lặng, trong lòng liền hiểu rõ.
Sau ngần ấy chuyện, có lẽ trong lòng hắn, niềm mong chờ Thần Ma giới đã nhiều hơn nỗi lưu luyến với tu chân giới.
Giờ đây, bọn họ đều là những “thần kế nhiệm” chỉ muốn rời khỏi chốn thương tâm này.
“Số mệnh của tu chân giới không nên bị một kẻ ngoài khống chế. Nói muốn cứu chúng sinh thì nghe có vẻ vĩ đại, nhưng thật ra chỉ là tư tâm muốn giữ vững Thần Mộng Tông. Một khi tu chân giới bị hủy, thì mọi thứ đều không còn.” Doãn Phách nói, rồi liếc sang Tô Kỳ Mộc: “Sở Lạc giờ đang ở Quỷ giới. Nếu ta có thể mời được nàng, thì hôm nay đã chẳng cần mời hai vị đến.”
“Không cần ngươi mời, nàng ta cũng sẽ tự mình đi tìm Xích Phát Tướng Quân quyết đấu.” Linh Yểm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
Tô Kỳ Mộc im lặng thật lâu rồi mới cất giọng: “Ý ngươi là muốn chúng ta liên thủ đối phó Xích Phát Tướng Quân.”
“Đúng vậy. Với thực lực của các ngươi bây giờ, những kẻ không tin ngươi chỉ là một đám ô hợp, chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Doãn Phách nói chậm rãi:
“Huống chi Xích Phát Tướng Quân là kẻ thù của ngươi. Một khi hắn c.h.ế.t, ngươi tự nhiên sẽ được minh oan.”
Linh Yểm ngẩng đầu, liếc hắn: “Vậy còn ta? Ngươi gọi ta đến hôm nay, có thể cho ta lý do gì?”
“Tiên nhân huyết.” Doãn Phách đột nhiên nói.
Tiên nhân huyết — kiếp nạn cuối cùng của Linh Yểm, cũng là thứ hắn khao khát suốt bao năm mà chưa từng có được.
Ánh mắt Linh Yểm lóe sáng, lập tức hiểu ra.
Đó quả thật là lý do hắn không thể từ chối. Chỉ là, dù ý tưởng của Doãn Phách hay đến đâu, khi thực hiện lại có vô số trở ngại.
“Ngươi nghĩ Xích Phát Tướng Quân sẽ không đoán được hôm nay chúng ta bàn gì sao?”
Nghe vậy, Doãn Phách cũng im lặng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ kẻ từng khuấy động chiến loạn hủy diệt cả Quỷ giới, tâm cơ sâu đến mức nào, sao có thể thua hắn được?
Nhưng hắn vẫn phải làm, bởi hiện giờ họ chỉ còn một con đường. Những gì xảy ra tiếp theo, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Một lúc lâu sau, Doãn Phách mới mở miệng: “Còn ba khắc nữa.”
……
Khi “Hạc Dương Tử” dẫn người của Đạo Môn đến, họ thấy Doãn Phách đang giao chiến với Tô Kỳ Mộc, dường như để bảo vệ Thần Mộng Tông.
Nhìn cảnh đó, Xích Phát Tướng Quân rất hài lòng, lập tức ra lệnh bắt giữ Tô Kỳ Mộc.
Thấy bọn họ đuổi đến, Tô Kỳ Mộc không muốn dây dưa, lập tức quay người bỏ đi.
Đợi hắn và đám truy binh rời khỏi, Linh Yểm mới bước ra từ đại điện, đến bên cạnh Doãn Phách.
“Hạc Dương Tử có gì đó không ổn.” Y khẽ nói.
Nghe vậy, Doãn Phách cũng nhìn sang: “Không ổn chỗ nào?”
“Khó nói,” lần đầu tiên sắc mặt Linh Yểm trở nên nghiêm túc, “chuyện chúng ta lo sợ, e rằng sắp đến rồi. Ta đi theo xem thử.”
Nói xong, bóng hắn chợt lóe lên, biến mất tại chỗ.
Doãn Phách nhìn theo hướng họ rời đi, lòng bỗng thấy nặng nề.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Với Tô Kỳ Mộc bây giờ, việc thoát khỏi đám tu sĩ Đạo Môn dễ như trở bàn tay.
Còn Xích Phát Tướng Quân, vì phải giữ vỏ bọc Hạc Dương Tử, buộc phải duy trì tốc độ không khác gì các tu sĩ bình thường.