Vô Nhai Quỷ Cảnh.
Theo đà rơi xuống của hắn, ánh sáng dần bị bóng tối nuốt chửng, thế giới trước mắt chìm vào một mảnh đen đặc không còn phân biệt nổi phương hướng.
Tô Kỳ Mộc đã thử vô số lần, muốn tìm ra quy tắc trong nơi này, rồi mượn đạo tắc rời đi. Thế nhưng ở trong quỷ cảnh này, hắn căn bản không thể chạm tới bất kỳ dòng quy luật nào.
Bốn phía gió ma gào rít, từng luồng lạnh buốt xé qua thân thể, quấn lấy chiếc chuông vàng nơi thắt lưng hắn, khiến nó đung đưa vài vòng trước khi bị gió cuốn đi mất.
Không lâu sau, trong bóng tối vô biên, vang lên tiếng “cạch” nặng nề — âm thanh của vật rơi chạm đáy, lặp lại mãi như vọng từ cõi hư không xa thẳm.
Ngay sau đó, thân thể Tô Kỳ Mộc cũng nặng nề chạm đất. Hắn khẽ nhíu mày, cảm nhận chuông vàng bên cạnh lay động theo làn gió, rồi cũng im bặt.
Một thoáng ngây người. Phải chăng… hắn thật sự đã bị thế gian lãng quên rồi sao?
Sau khi giúp Liễu Tự Diệu trang trí xong tầng một của Tâm Liễu Các, Sở Lạc quay lại phòng mình.
Trên bàn, chiếc chuông vàng nhỏ vẫn tự rung không ngừng, phát ra tiếng leng keng yếu ớt.
Sở Lạc khẽ cau mày: “Cái gì thế này…”
Nàng bước đến, giơ tay ấn mạnh xuống: “Đừng rung nữa, nghe chưa!”
Ngay lúc ấy, giọng Liễu Tự Diệu lại vọng vào từ ngoài cửa: “Sao lại về nghỉ rồi? Còn chưa nói cho ngươi biết mai ai sẽ đến đâu!”
Nghe vậy, Sở Lạc chỉ đành buông chiếc chuông vàng xuống rồi chạy ra ngoài.
Lúc nàng trở lại tầng một, Liễu Tự Diệu đã sắp xếp xong tất cả — năm mươi bức họa, toàn bộ đều do chính tay y vẽ nên.
Trong mấy ngày ngắn ngủi mà phải hoàn thành ngần ấy tác phẩm, Liễu Tự Diệu gần như không hề nghỉ ngơi. Giờ phút này, y mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực, ngồi bệt trên ghế, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thanh Đăng Quỷ bưng trà nóng tới, nhìn ngắm những bức họa với vẻ hài lòng khó giấu.
“Ngày mai tâm các khai trương, người của Quỷ Vương thành chắc chắn sẽ tới, chỉ là chưa rõ ai sẽ đến thôi. Biết đâu lại là kẻ quen mặt. Thuộc hạ của Xích Phát Tướng Quân ắt cũng sẽ có người ghé qua. Mà ngươi lại chính là mục tiêu hắn muốn g.i.ế.c. Đám người đó rất có thể đã xem qua họa tượng của ngươi rồi — tốt nhất vẫn nên che kín dung nhan.”
“Còn thứ Hôn Hôn đào đó, với quỷ tu mà nói chính là độc ngăn cản tu hành. Tuy với chúng ta tạm thời chưa có tác hại rõ rệt, nhưng mỗi lần ngươi ăn vào đều gặp ác mộng, tỉnh dậy lại đau đầu. Thôi, đừng chạm đến nữa, tiếp tục dùng mạng sa đi.”
“Ngày mai, thân phận của ngươi là tỳ nữ phụ trách nghiền mực cho ta.”
“Gì chứ? Ta muốn làm phó các chủ cơ mà!” – Sở Lạc đột nhiên bật thốt.
Liễu Tự Diệu vốn đã kiệt sức, nghe vậy suýt nữa thì ngất tại chỗ. Nhờ có tâm tính rèn luyện nhiều năm mới gắng gượng được.
“Được, được… tỳ nữ nghiền mực kiêm phó các chủ.”
“Hả? Sao nghe kỳ lạ thế!”
“Tâm Liễu Các mới khai trương, người không đủ cũng là chuyện thường,” Liễu Tự Diệu tiếp lời, “Ngày mai cố gắng tránh va chạm với người của Quỷ Vương thành. Còn phe Xích Phát Tướng Quân, đây ngược lại là cơ hội tốt để dò xét tin tức, có lẽ giúp ích cho việc tìm ra những đứa trẻ bị bắt trong sách hoạ.”
Y ngồi thẳng dậy, giọng trở nên nghiêm túc: “Ban đầu, ta định rời khỏi Quỷ Giới, quay lại chỗ cây liễu lớn để tìm cổng vào. Nhưng nay, tại Tâm Liễu Các này, ta cũng đã mở được một đạo thông môn có thể dẫn về Tu Chân giới. Có nghĩa là, chúng ta có thể rút lui bất cứ lúc nào. Vậy thì trước mắt, cứ thả tay mà làm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói bấy nhiêu thôi. Ngày mai có bao nhiêu khách thật khó đoán. Ta mệt rồi, nghỉ một lát đây. Ngươi nếu rảnh lên tầng năm chọn một bức họa cảnh mà luyện dùng nguyên thần chiến đấu, đề phòng bất trắc. Ta… thật sự không trụ nổi nữa…”
Nói dứt, Liễu Tự Diệu đã ngủ thiếp đi.
Thanh Đăng Quỷ vẫn giữ nụ cười mãn nguyện nhìn vị các chủ mới. Sở Lạc liếc sang lão quỷ.
“Lão Đăng, ngươi từng trải hiểu rộng, giúp ta xem một vật được chứ?”
Nghe vậy, Thanh Đăng Quỷ mỉm cười: “Phó các chủ cứ nói.”
“Đi theo ta.”
Sở Lạc dẫn lão về phòng, chỉ vào chiếc chuông vàng vẫn tự rung trên bàn: “Nó cứ thế mà lắc, ta ấn kiểu gì cũng không dừng được.”
Thanh Đăng Quỷ bước đến, cúi người quan sát tỉ mỉ quanh chuông.
“Vật này… dường như là một đôi.”
Sở Lạc liền lục tung túi đồ, nhưng tìm khắp vẫn không thấy chiếc còn lại.
“Kỳ lạ, một cái thì ở đây, còn cái kia…”
“Có lẽ nằm trong tay kẻ khác chăng? Phó các chủ không nhớ sao?”
Sở Lạc khẽ nhíu mày: “Ta thậm chí chẳng nhớ mình mua nó lúc nào, như thể nó bỗng dưng xuất hiện vậy.”
Thanh Đăng Quỷ trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Với người khác, có thể chẳng là chuyện gì lớn. Nhưng phó các chủ lại để tâm đến thế, vậy ắt phải là chuyện trọng yếu.”
“Chuyện trọng yếu?” Sở Lạc hơi sững người.
“Không giấu gì,” Thanh Đăng Quỷ cười nhẹ, “Nếu vật này đột nhiên xuất hiện bên người lão nô, ta đã lập tức vứt bỏ. Biết đâu đó là cạm bẫy kẻ địch, dùng để đối phó Tâm Liễu Các. Nhưng phó các chủ lại bản năng cho rằng vật này vốn thuộc về mình, chẳng muốn vứt bỏ, còn muốn truy tìm nguồn gốc. Một khi lòng ngươi coi trọng nó đến vậy tất nhiên, nó không hề tầm thường.”
Nghe lời ấy, Sở Lạc ngẩn người hồi lâu.
Nếu thật là chuyện trọng đại… thì tại sao nàng lại chẳng nhớ nổi gì cả?
Nàng nhìn chằm chằm chiếc chuông vàng suốt đêm. Cả đêm ấy, nó vẫn không ngừng rung động.
Nàng nhìn chằm chằm chiếc chuông vàng suốt đêm. Cả đêm ấy, nó vẫn không ngừng rung động.
Chưa đợi trời sáng, bên ngoài Tâm Liễu Các đã vang lên tiếng huyên náo khác thường. Sở Lạc mở thần thức dò xét, chỉ thấy ngoài cổng đã tụ tập vô số họa sư, người nào người nấy ôm theo tác phẩm, xếp hàng dài chờ đợi. Ai nấy đều muốn đợi khi Tâm Liễu Các mở cửa sẽ mang họa đến nhờ các chủ giám định.
Thấy cảnh ấy, Sở Lạc không khỏi lo thay cho Liễu Tự Diệu — lượng việc trước mắt chỉ e còn nặng hơn mấy ngày qua gộp lại.
Khi ánh sáng ban mai tràn xuống, cánh cổng Tâm Liễu Các cũng dần mở ra.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Liễu Tự Diệu tỉnh dậy, còn trên lầu Sở Lạc đã khoác mạng sa chuẩn bị sẵn.
Ngoài kia náo nhiệt hơn hẳn, nàng khẽ mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thoáng qua đã thấy giữa biển người tấp nập kia là Lạc Xuyên.
Trong tay Lạc Xuyên ôm bức tranh mà Liễu Tự Diệu từng để lại có lẽ nàng ta muốn nhờ đó mà gặp lại bọn họ.
Không xa, xa giá của Quỷ Vương thành cũng đã tới. Màu đen ánh kim, bên ngoài khắc nổi phù điêu mặt quỷ bằng vàng, uy thế hiển hách.
Bất chợt rèm xe khẽ nhấc, ánh mắt Sở Lạc liền dõi theo và nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đoạn Thủy Sứ giả?”
Sở Lạc không nghĩ thêm, vội khép cửa sổ rồi xuống lầu.
Khi Đoạn Thủy Sứ giả bước xuống xe, y xoay người đỡ kẻ phía sau.
Chung Vũ cũng bước ra, ánh mắt như mọi người đều hướng về cánh cửa Tâm Liễu Các đang khép kín. Nhưng đột nhiên, tầm mắt hắn bị hút về một người trong hàng chờ.
Một nữ tử ôm tranh, dáng vẻ kia… lại giống hệt Phù Nhi của hắn!
Chung Vũ sững sờ nhìn, mặc cho Đoạn Thủy Sứ giả gọi mấy tiếng cũng không đáp.
Mà cảnh tượng này, lại bị người trong một cỗ xe khác nhìn thấy.
Đó là chiếc xe ngựa vô cùng giản dị, không khắc hoa văn, chẳng treo cờ hiệu. Nhưng người ngồi bên trong lại chính là Nhị hoàng tử của Quỷ Vương thành Độ Lăng.