Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 909: Lãng quên.



Trong quỷ vực, không gian lặng im hồi lâu.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Từ khoảnh khắc ấy, đứa trẻ mang tóc đỏ liền tuyệt vọng với Quỷ Vương Thành.”

 

“Về sau, phản quân thật sự biến thành phản quân. Họ bắt đầu tàn hại dân lành, g.i.ế.c chóc vô tội, làm đủ điều ác. Dần dần, họ quên mất rằng bản thân từng là công thần khai quốc, chứ không phải thứ cặn bã bị khinh miệt như bùn đất.”

 

“Bọn họ có thể cường đại như vậy chẳng những vì chưa từng uống độc d.ư.ợ.c của Quỷ Vương, mà còn bởi trong người họ lưu truyền huyết mạch của đội quân trung thành thuở ban sơ.”

 

“Nhưng theo năm tháng trôi qua, chẳng còn ai nhớ đến điều ấy nữa.”

 

“Đứa trẻ ấy cũng trưởng thành. Suốt bao năm, hắn chưa từng buông lơi tu luyện, thề phải lật đổ sự thống trị của Quỷ Vương Thành, khiến Quỷ Giới trở lại diện mạo ban đầu.”

 

“Hắn nhập ngũ, từng bước leo lên, nhưng tốc độ quá chậm. Cho dù có thực lực, nếu không có bối cảnh chẳng thể ngồi được vị trí cao trong quân đội.”

 

“Cho đến một ngày, hắn nghe tin phản quân bắt cóc tam công chúa của Quỷ Vương Thành.”

 

“Hắn ra tay cứu công chúa, hộ tống nàng bình an trở về. Quả nhiên được Quỷ Vương ban thưởng, giao cho trọng trách.”

 

“Sau đó, hắn cầm binh chinh chiến, dũng mãnh vô song, chưa từng bại trận, danh xưng lan truyền khắp nơi – người đời gọi hắn là Xích Phát Tướng Quân”

 

 

“Địa vị của hắn ngày càng cao, Quỷ Vương thậm chí còn gả tam công chúa cho hắn. Thế nhưng ngay trong ngày đại hôn, biên ải lại nổi biến. Hắn lập tức mặc giáp ra trận, không đợi lệnh, liền rời thành xuất chinh.”

 

“Chuyến đi ấy, hắn...”

 

Xích Phát Tướng Quân khẽ cong môi, ánh mắt thoáng hiện nét cười châm biếm. “Đem toàn bộ phản quân g.i.ế.c sạch rồi.”

 

“Hắn hiểu rõ, đó là kết cục mà Quỷ Vương tuyệt đối không muốn thấy. Không còn phản quân, không còn chiến loạn, dân chúng sẽ được an ổn. Mà khi thiên hạ yên bình, còn mấy ai cần dựa vào Quỷ Vương Thành nữa?”

 

“Thế nên hắn cố tình làm vậy. Trên đường khải hoàn, hắn rêu rao khắp nơi tin đại thắng, khiến muôn dân an tâm.”

 

“Phản quân bị diệt tận gốc, Quỷ Vương muốn dựng lại vở kịch ‘phản quân sống lại’ cũng không thể, bởi dân chúng sẽ sinh lòng nghi ngờ. Hắn không dám mạo hiểm như vậy.”

 

“Đến khi Xích Phát Tướng Quân tích lũy đủ thế lực, liền dứt khoát đối đầu với Quỷ Vương Thành…”

 

“Ngươi,” Tô Kỳ Mộc đột nhiên ngắt lời hắn, “muốn khôi phục Quỷ Giới về nguyên dạng. Nhưng ngươi đã từng thấy Quỷ Giới nguyên bản ra sao chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng trong đó ẩn ý thấu tận tâm can. Rõ ràng Xích Phát Tướng Quân sinh ra sau khi Quỷ Vương Thành đã lập, sao có thể biết được thế giới thuở ban đầu?

 

“Hay là,” Tô Kỳ Mộc nói tiếp, “ngươi chỉ muốn biến Quỷ Giới thành bộ dạng trong tưởng tượng của chính mình. Có vẻ như ngươi cũng chỉ muốn lật đổ một đế quốc để dựng lên một đế quốc khác mà thôi.”

 

Nghe vậy, Xích Phát Tướng Quân trầm mặc hồi lâu rồi bật cười khẽ. “Thế thì sao? Mỗi thời đại đều cần kẻ thống trị của riêng nó. Thiên Cơ Thần Binh phù trong cơ thể ngươi, chẳng phải chính là minh chứng sao?”

 

Tô Kỳ Mộc cười lạnh, không đáp. Hắn đã tìm ra cách phá giải quỷ vực này. Vận dụng đạo tắc trong tay, hắn mở ra một con đường, thân ảnh liền thoát ra ngoài.

Nhưng vừa rời khỏi, một cảm giác mất trọng lực ập đến. Hắn kinh ngạc phát hiện nơi mình rơi xuống không phải vị trí ban đầu khi tiến vào.

 

Ngay lúc ấy, ký ức lóe sáng — trong hàng vạn đạo quy tắc của quỷ vực, có một luồng yếu ớt mang khí tức không gian, khi có khi không, dễ khiến người ta bỏ qua. Thì ra trong suốt thời gian ở quỷ vực, vị trí của hắn đã âm thầm bị chuyển dời. Mục tiêu cuối cùng... chính là nơi này.

 

Một nơi sâu thẳm như vực thẳm vô biên, khí tức hỗn tạp cuồn cuộn. Tô Kỳ Mộc cảm thấy linh lực toàn thân bị phong tỏa, ngay cả nguyên thần cũng không thể vận hành.

 

Thân thể hắn mất khống chế, rơi thẳng xuống vực sâu. Cuồng phong ma dị gào thét, chiếc chuông vàng nơi thắt lưng rung lên leng keng không ngừng.

 

Trong khi hắn rơi xuống, Xích Phát Tướng Quân chậm rãi bước ra khỏi quỷ vực, thần sắc bình thản như đang nhìn tiễn một người đi xa.

 

“Ngươi không phủ nhận, tức là cũng mong đợi một tân thế giới. Vậy ta giúp ngươi một tay, cũng là giúp chính ta.”

“Ngươi chắc đã nghe qua danh xưng nơi này rồi — Vô Nhai Quỷ Cảnh. Nó là một trong những quỷ cảnh cổ xưa nhất, nguy hiểm chẳng kém Thần Ma quỷ Cảnh. Nhưng trong Vô Nhai Quỷ Cảnh, ngươi sẽ không c.h.ế.t.”

“Song, một khi rơi vào đây, toàn bộ thế giới sẽ quên mất ngươi. Không ai còn nhớ đến Tô Kỳ Mộc, cũng chẳng ai nhớ đến bất kỳ điều gì liên quan đến ngươi. Ngươi sẽ mãi mãi cô độc, bị lãng quên giữa hư không.”

“Xưa kia, chỉ có Bạch Thanh Ngô từng cứu người ra khỏi Vô Nhai Quỷ Cảnh, nhưng giờ hắn đã không còn. Hơn nữa, ai muốn vào đây cứu người cũng phải chấp nhận bị thế gian lãng quên. Sẽ chẳng có ai tới tìm ngươi đâu.”

“Giờ trong mắt tu giới, họ đều nghĩ ngươi đã bị Xích Phát Tướng Quân đoạt xác. Khi ký ức về ngươi phai mờ, ký ức về ta cũng theo đó tan biến. Một công đôi việc, sao ta có thể bỏ qua cơ chứ?”

“Tô Kỳ Mộc, từ nay về sau, thế gian này... sẽ không còn cái tên ấy nữa.”

Nói dứt lời, Xích Phát Tướng Quân lạnh lùng mỉm cười, thân ảnh tan biến phía trên Vô Nhai Quỷ Cảnh.

Cùng lúc ấy, Linh Yểm đang lần theo khí tức quỷ vực bỗng khựng lại giữa đường. Hắn nhìn quanh, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

“Tại sao ta lại ở đây?”

Tại Thần Mộng Tông, vẻ căng thẳng trên mặt Doãn Phách chợt tan đi, chỉ còn sự bối rối mơ hồ.

Hắn đang lo lắng chuyện gì vậy?



Đúng rồi, hắn vừa nhờ Linh Yểm đi đối phó Xích Phát Tướng Quân... Không đúng, với tính cách hiểm độc của Xích Phát Tướng Quân, chỉ một mình Linh Yểm sao đủ đối phó?

Trong Vô Nhai Quỷ Cảnh, Tô Kỳ Mộc vẫn không ngừng rơi xuống, chuông vàng nơi thắt lưng lay động vang vọng khắp hư không.

“Lạ thật... tại sao chuông này lại tự rung?”

Ở Quỷ Giới, trong gian phòng của Tâm Liễu Các, Sở Lạc nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay khẽ lắc, khẽ lẩm bẩm. Nàng ngắm nó một hồi, chợt nhíu mày.

“Ta... mua thứ này khi nào nhỉ? Sao chẳng nhớ chút nào cả…”

Đúng lúc ấy, giọng của Liễu Tự Diệu vang lên ngoài cửa.

“Đừng nằm lì nữa, mau ra đây giúp ta bày biện!”

“Được!”

Sở Lạc đáp lại, đặt chiếc chuông lên bàn rồi chạy ra ngoài, chẳng hay biết rằng cùng với tiếng chuông cuối cùng kia, một cái tên – Tô Kỳ Mộc – đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.