Lạc Xuyên căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Ngươi là ai, vì sao lại bắt ta?”
Nàng tự thấy mình chỉ là một vũ cơ bình thường, nào có làm gì đắc tội người của Quỷ Vương thành đâu.
Nghe vậy, Độ Lăng khẽ cười, giọng nói mang theo một tia lười nhác: “Về sau có muốn sống trong Quỷ Vương thành không? Ngươi muốn gì, đều có thể có được.”
Lạc Xuyên vẫn dè dặt nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi có thể... thả ta đi được không?”
“Hừ...” Độ Lăng khẽ cười khẩy, trong mắt thoáng qua vẻ giễu cợt.
...
Đến lượt bọn họ, Chung Vũ và Đoạn Thủy cùng bước vào Tâm Liễu các. Cách xa mấy trượng, sắc mặt của Lưu Tự Diểu đã trở nên rất khó coi.
Là người thuộc phe từng mưu tính lấy mạng hắn, vậy mà giờ vẫn có thể cười nói ung dung như thể chưa từng có chuyện gì, đúng là da mặt dày đến đáng nể.
“Liễu các chủ, quả nhiên phong thái khác người,” Đoạn Thủy cười tươi rói, “Giờ ngài đã là tân các chủ của Tâm Liễu các, nhất định phải có dịp đến Quỷ Vương thành một chuyến. Đại vương điện hạ rất coi trọng ngài, ắt sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Liễu Tự Diểu lạnh lùng nhếch môi. Tiếp đãi chu đáo? E là muốn hắn rơi vào bẫy thì có.
“Tranh phẩm ở đâu? Nếu hai vị không đến để thưởng họa, vậy xin nhường chỗ cho người phía sau.” Giọng hắn lạnh nhạt, không hề nể nang.
Đoạn Thủy vốn tưởng Chung Vũ lần này kiên quyết muốn tới Tâm Liễu các là để thử dò Liễu Tự Diểu, nhưng giờ người ta đã ngồi ngay trước mặt rồi, còn hắn thì cứ nhìn về phía khác — rốt cuộc là nhìn ai?
Chức vị của Chung Vũ cao hơn mình, hắn cũng không thể mở miệng thay. Chỉ cần Chung Vũ nói rõ thân phận, e rằng Liễu Tự Diểu chẳng dám ngạo mạn như thế nữa.
“Chung đại nhân...” Đoạn Thủy khẽ nhắc.
Chung Vũ hoàn hồn, dịu giọng cười nói: “Liễu các chủ, không biết ta có thể nói chuyện riêng với vị thị nữ bên cạnh ngài một chút được không?”
Sở Lạc lúc này đang lẫn trong Tâm Liễu các để tìm tung tích người của Lạc Xuyên nghe vậy liền nhíu mày.
“Không được.” Liễu Tự Diểu dứt khoát từ chối, quay sang nói: “Thanh Đăng, tiễn khách.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thanh Đăng quỷ lập tức bước ra, lễ độ nhưng cứng rắn mời hai người rời đi: “Hai vị, xin mời.”
Nụ cười trên mặt Chung Vũ chậm rãi biến mất, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
“Bổn quan hôm nay đến Tâm Liễu các là để dẫn nàng đi. Ngươi cho rằng ta đang hỏi ý ngươi sao?”
Lời vừa dứt, khí thế cường bạo từ người hắn bùng phát, hơi lạnh tràn ngập khắp đại sảnh. Đám họa sư xếp hàng phía sau sợ đến nỗi phải tháo chạy ra ngoài.
Liễu Tự Diểu khẽ day trán. Quả nhiên, Sở Lạc đoán không sai gặp phải một kẻ si tình cố chấp thế này, thật là phiền toái.
Hắn quyết định dứt khoát đẩy cái rắc rối này về lại cho nàng.
“Ngươi muốn mang người đi, vậy thì hỏi xem nàng có đồng ý không.”
“Các chủ!” Sở Lạc lập tức òa khóc, nhào tới ôm hắn, “Ngài không cần ta nữa sao!”
Liễu Tự Diểu bị nàng dọa cho giật mình, đầu óc ong ong.
“Ngài rõ ràng đã hứa với ta rồi, chờ khi Tâm Liễu các có thêm người mới, sẽ lập ta làm phu nhân các chủ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi điên rồi à? Ta khi nào—”
“Ngài còn thề non hẹn biển với ta! những lời ấy ngài đều quên rồi sao?!”
“Thề thốt cái đầu ngươi chứ!”
“Người này ta chưa từng gặp, ngài cũng không muốn ta bị hắn mang đi đâu, phải không? Chỉ cần có ngài ở đây, ai cũng không thể cướp ta đi! Đời này ta chỉ theo ngài thôi!”
“Ngươi... rất tốt.”
Liễu Tự Diểu nghiến răng, cực kỳ “vui mừng” — toàn bộ thù hận đã bị nàng khéo léo kéo về phía hắn.
Hắn thật sự không nên thu nhận Sở Lạc!
Chỉ một màn ấy thôi, hắn đã thấy oán khí trên mặt Chung Vũ nặng đến mức có thể nhỏ ra thành máu, trong ánh mắt còn lóe lên sát ý dữ tợn.
Lần này, Chung Vũ muốn g.i.ế.c người rồi.
“Phù nhi, trong lòng nàng, sao lại có thể dung nạp kẻ khác được?” Hắn chậm rãi nhìn về phía Sơ Lạc, từng chữ mang theo hơi lạnh: “Nàng là của ta.”
Đối diện ánh mắt tràn đầy chiếm hữu ấy, dây thần kinh của Sở Lạc giật mạnh. Nàng gần như muốn bật ra một tiếng “Đưa thương đây!”
Nếu không phải vì bên cạnh còn có Đoạn Thủy — người duy nhất trông vẫn còn lý trí e rằng nàng đã sớm động thủ.
“Hu hu hu~” Sở Lạc khóc lóc, vung tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c Liễu Tự Diểu: “Các chủ, ngài xem hắn kìa~”
Cú đ.ấ.m này khiến Liễu Tự Diểu suýt bay mất hồn rồi mới sực nhớ ra, hắn bây giờ vốn dĩ đang ở trạng thái hồn thể.
“Tốt, tốt lắm...” Hắn nghiến răng ken két, nói liền ba chữ, ánh mắt sắc lạnh.
Nhìn lại Chung Vũ, khí thế của hắn đột nhiên bừng lên như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ.
“Chỉ cần ta còn ở đây, ngươi đừng hòng mang nàng đi! Còn nữa—” Liễu Tự Diểu hừ lạnh, liếc Sở Lạc một cái đầy bực bội, “Ta phong cho ngươi làm phó các chủ, không phải phu nhân!”
“Nghe rõ chưa?” Sở Lạc lập tức lau khô nước mắt giả, ánh mắt trở lại bình thản, quét nhìn Chung Vũ và Đoạn Thủy: “Còn không mau cút?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Chung Vũ lập tức biến đổi. Hắn như bị sét đánh, ngẩn ngơ nhìn nàng thật lâu, rồi run giọng nói: “Không, ngươi không phải Phù nhi... Ngươi là Sở Lạc!”
Đoạn Thủy bên cạnh ngơ ngác. Không thể nào là Sở Lạc được — nếu thật là nàng, e rằng đầu hắn đã sớm bị bứt xuống làm bóng đá rồi.
“Vì sao che mặt? Ngươi che mặt làm gì? Gỡ khăn ra! Ta muốn nhìn rõ, rốt cuộc ngươi là ai!”
Nói rồi, Chung Vũ giơ tay định giật tấm khăn che mặt của nàng.
Sở Lạc đã chịu đựng đến giới hạn cuối cùng, song còn chưa kịp động thủ, Liễu Tự Diểu đã xoay người chắn trước nàng, một tay chộp lấy cổ tay Chung Vũ, mạnh mẽ ngăn lại.
Liễu Tự Diêu lạnh lùng mở lời: “Ta không biết ở Quỷ Vương Thành kẻ điên cũng có thể làm quan, nhưng Tâm Liễu Các không phải chỗ để các người phát điên. Hai vị, là tự đi ra, hay để Tâm Liễu Các mời các vị ra?”
Chung Vũ rõ ràng đã mất kiểm soát, tiếp tục đứng lại chẳng có lợi cho ai, thấy vậy Đoạn Thủy vừa khuyên giải Chung Vũ, vừa loay hoay dàn xếp không khí.
Còn ngoài cổng Tâm Liễu Các, trên chiếc xa ngựa, Độ Lăng vẫn tỏ vẻ thích thú nhìn cảnh bên trong. “Tiểu Chung đại nhân vốn ôn hòa khiêm nhường, hôm nay lại mất khống chế sao? Thật thú vị, đúng là thú vị.”
“Phù nhi? Sở Lạc?” ánh mắt hắn lóe lên, rồi lập tức rút ra một bức họa của Sở Lạc. Đó là bức tranh hắn đặc biệt đi tìm sau khi biết em gái mình c.h.ế.t dưới tay Sở Lạc.
Hắn so sánh kỹ lưỡng bức họa Sở Lạc với Lạc Xuyên đang bị trói bên kia, rồi chợt bật cười.