Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 913: Vị khách cuối cùng



Ta đoán được đại khái ngươi là ai rồi. Không ngờ hắn vẫn còn để lại một đường lui như thế...

Lạc Xuyên nghe chẳng hiểu những lời Độ Lăng nói, nhưng trong lòng cũng  nhận ra thân thế của mình e rằng không đơn giản.



Đúng lúc ấy, nàng lại nghĩ tới Sở Lạc. Người từng nói sẽ đưa nàng về Kiều Nguyệt thành trị bệnh…

Độ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, thấy Chung Vũ và Đoạn Thủy đã bị đuổi ra khỏi Tâm Liễu Các, liền sai xa phu khởi hành rời đi.

Tâm Liễu Các ngày đầu khai nghiệp đã rước lấy một trận ồn ào như vậy, mà sự xuất hiện của Chung Vũ lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Liễu Tự Diêu. Dẫu trong lòng đã mệt mỏi, y vẫn phải tiếp tục công việc giám định tranh, bận rộn suốt cả ngày dài.

 

Khi bóng chiều buông xuống, sắp đến giờ đóng cửa, bên ngoài vẫn còn hàng dài người chờ. Dường như họ muốn ở lại qua đêm, đợi ngày mai mở cửa sẽ lại là người đầu tiên vào.

Tiễn xong vị khách cuối, Liễu Tự Diêu nhìn ra cửa, rồi nói với Thanh Đăng Quỷ: “Đón thêm một người cuối cùng nữa.”

Thanh Đăng khẽ gật đầu, quay ra ngoài dẫn người vào.

Vị khách kia khoác một chiếc áo choàng rộng, mũ trùm thấp che khuất nửa gương mặt, song dáng người gầy cao vẫn lộ rõ là một nam tử.

Sở Lạc, sau một ngày âm thầm dò xét không thấy bóng dáng thuộc hạ của Xích Phát Tướng Quân, vừa sinh nghi thì đã bị người đàn ông khoác áo choàng ấy thu hút ánh nhìn.



Nàng không kìm được bước đến phía sau Liễu Tự Diêu.

Liễu Tự Diêu mở bức tranh người kia đưa lên — mực nước loang ra trên giấy,  núi sông  hiện lên, chỉ vài nét đã dựng nên cảnh thế hùng vĩ khiến ngay cả y cũng phải động tâm.

“Tranh đẹp! Thật hiếm thấy. Chẳng hay đây là tác phẩm của các hạ sao?”

Từ dưới mũ choàng, khóe môi người kia khẽ cong: “Chính là ta...”

Ánh mắt Sở Lạc rời khỏi bức họa, rồi dừng lại nơi người đàn ông kia , có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ trào lên.

Bỗng, một lọn tóc từ trong mũ choàng trượt ra ngoài. Sắc đỏ rực như lửa!

Sở Lạc sững sờ, sắc mặt chợt biến. Mái tóc ấy… là của Xích Phát Tướng Quân!

Chỉ thoáng chốc, mũ trùm đã trượt xuống thấp, để lộ toàn bộ dung nhan — quả nhiên là hắn!

“Lão Đăng,” Sở Lạc hạ giọng, ánh mắt vẫn không rời hắn, “đóng cửa.”

Thanh Đăng ngơ ngác, nếu giờ đóng cửa chẳng phải sẽ nhốt luôn vị khách cuối này sao?



Hắn ngẩng lên nhìn Liễu Tự Diêu, như cầu chỉ thị.

Liễu Tự Diêu cũng đã nhận ra người kia chính là Xích Phát Tướng Quân. Nghe Sở Lạc nói thế, trong lòng hắn lập tức hiểu nàng đang chuẩn bị liều c.h.ế.t giao chiến.

Nhưng liệu có thắng được hắn hay không, lại không ai dám chắc.

Thế nhưng, Xích Phát Tướng Quân đích thân tìm đến Tâm Liễu Các — cơ hội ngàn năm khó gặp. Nếu khéo vận dụng sức mạnh trong các…

Liễu Tự Diêu còn đang cân nhắc, Thanh Đăng vẫn bối rối đứng im. Giữa hai người, ánh mắt đã giao nhau, không khí trong các như đông cứng lại — sắp có một trận đại chiến bùng nổ.

Sở Lạc mở miệng trước: “Ngươi…  trở về bao giờ?”

Theo lý, hắn lẽ ra còn ở Tu Chân giới mới phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện đã xong, tự nhiên phải về xem một chuyến. Mới đến không bao lâu thì nghe tin về Tâm Liễu Các. Không ngờ, lại thực sự là các ngươi.” Xích Phát Tướng Quân khẽ cười.

“Chuyện gì?” Mày Sở Lạc khẽ nhíu. Hắn đến Tu Chân giới làm gì? Giờ nơi ấy đã ra sao?

Thấy dáng vẻ nghi hoặc của nàng, nụ cười trong mắt hắn càng sâu thêm. “Đã vào Quỷ giới rồi, cần gì cứ mãi nghĩ về nơi đó?”



Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nói xong, hắn kéo mũ thấp xuống, che lại đôi mắt, giọng bình thản:



“Hôm nay chỉ đến xác nhận thôi. Hai vị… không giữ ta qua đêm chứ?”

Nói rồi, hắn thu lại bức họa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng Sở Lạc dâng lên dự cảm bất an. Nàng lao lên, đặt tay lên vai hắn —Nghiệp hỏa bùng cháy trong lòng bàn tay!



Trong khoảnh khắc, thân ảnh trước mặt tan thành tro bụi!

Sở Lạc ngây người — quá thuận lợi. Quả nhiên, kẻ vừa rồi chỉ là huyễn ảnh trong quỷ vực.

Đến khi làn tro tan biến, kết giới quỷ vực cũng tiêu tán.



Xích Phát Tướng Quân thật đang đứng ngoài cửa các, khóe môi khẽ nhếch, trong mũi phát ra tiếng cười thấp lạnh. Chỉ chốc lát, thân ảnh hắn hòa vào dòng người, biến mất không dấu vết.

Sở Lạc nhìn theo, trong lòng đã hiểu rõ  hôm nay không thấy thuộc hạ hắn, bởi bản thân hắn đã tự đến.

“Thanh Đăng, đóng cửa đi.”

Giọng Liễu Tự Dêệu vang lên, phá tan tĩnh lặng. Cửa các khép lại.

Sở Lạc vẫn đứng lặng, hồi lâu mới đưa bàn tay còn vương tàn lửa ra trước ngực.

Nghiệp hỏa trong lòng bàn tay đã yếu đi nhiều, trong mắt nàng thoáng hiện lo lắng.

“Thân thể ngươi sớm đã bị Quỷ Vương trọng thương, nay lại bị ép ra để đ.á.n.h với Xích Phát Tướng Quân. May mà chỉ là ảo ảnh, nếu là thật, e xác thịt ngươi chẳng còn.” Liễu Tự Diêu thở dài.

“Nếu giả thì không thiệt, còn nếu thật  chỉ cần nghiệp hỏa chạm được hắn, đã là lời rồi.” Sở Lạc khẽ đáp.

“Ngươi đem thân thể đang dưỡng thương ra dùng làm vũ khí, có đáng không?”

“Đối phó với hắn, chỉ nghiệp hỏa mới đủ.”

“Rủi ro quá lớn. Hắn dám tiến vào Tâm Liễu Các, tất nhiên đã có chuẩn bị — chuẩn bị cho một trận chiến.”

Sở Lạc ngẩng nhìn Liễu Tự Diêu.



Hắn cười nhạt: “Liễu gia ta vốn tinh thông mực pháp khống quỷ, ngươi thật cho rằng Tâm Liễu Các chỉ là nơi bán tranh thôi sao?”

Lời vừa dứt, trong các gió bỗng nổi lên, từng cánh cửa phòng tự mình bật mở.

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn lên tầng cao —

Từ những gian phòng ấy, vô số oán linh dữ quỷ ùn ùn bay ra, chỉ trong nháy mắt, chín tầng Tâm Liễu Các đã bị chiếm kín!

Nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt Sở Lạc cũng mở lớn, ánh lửa phản chiếu trong đồng tử rực rỡ như máu.