Ta nghe xong, trong lòng càng lạnh đi. Trận mạc thay đổi trong nháy mắt, quá trình hòa đàm lại càng gian nan, đại tướng và sứ giả cùng xuất chinh, chỉ cần một trong hai người bất cẩn, tính mạng sứ giả chắc chắn sẽ nguy trong sớm tối.
“Đáng tiếc, Hoà An công chúa quá lợi hại. Ta còn chưa xuất chinh, nàng đe dọa cả Hàn gia chúng ta. Hàn gia ta xuất thân từ Hàn tộc, căn cơ không thể so sánh được với thế gia đại tộc các ngươi. Hôm nay, đoạt được công huân, đều là ta liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, lấy tính mạng ra đổi lấy. Cho nên, nếu muốn hủy diệt Hàn gia, cũng chỉ cần một câu nói của đám hoàng thân quốc thích, ta không dám đánh cược tính mạng tiền đồ của Hàn gia. Cho dù trận này đánh không thắng, ta cũng không thể để ngươi mất mạng. Đây là lời thật lòng, Phò mã đại nhân, chớ trách móc.”
Ta xua tay, không hề có ý chỉ trích tư tâm của Hàn tướng quân.
“Công chúa đối với ngươi đúng là tình ý sâu nặng, Phò mã đại nhân thật có phúc.” Hàn tướng quân uống say, lời nói cũng chậm chạp, không còn lưu loát nữa.
Ta đột nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc bậc nhất thiên hạ. Mọi người đều nhận ra nàng đối với ta tình ý sâu nặng nhưng ta lại không nhìn ra. Nàng là Công chúa xuất thân cao quý không chủ động bày tỏ, ta lại làm cao không tự biết, hai người xa cách tới tận bây giờ, có thể trách ai? Ta chỉ biết ảo não, tự trách bản thân.
Trận chiến đại thắng, hòa đàm thành công, ta nóng lòng trở về phủ, mong gặp nàng từng giây từng phút. Trái tim ta đập thình thịch, muôn lời muốn nói đều nghẹn lại ở nơi lồng ngực, hận không thể ôm nàng vào lòng mà nói hết tâm sự. Nhưng cuối cùng một tờ thư hòa li giống như chậu nước lạnh dội vào người, ta xé nát, đá tung cửa rời đi, tránh mặt nàng nhiều ngày. Không ngờ nàng trực tiếp tìm tới phụ thân ta, tâu bẩm với hoàng đế, khiến việc hôn nhân này trở thành phế thải.
Đây là kết giao với hoàng gia sao? Thành thân không phải do ta nói, hòa li càng không phải do ta.
Ta từ nhỏ đến lớn, bất luận học hành hay khoa cử, đều dễ như trở bàn tay, nào ngờ nhân duyên này lại khiến ta không thể nào chịu nổi.
2
Nhân việc đi sứ, hoà đàm lập công, phụ thân ta được phục quan nguyên chức, còn ta thì được Thái tử để mắt, thăng làm Thị lang, đồng thời đảm nhiệm chức tả hữu bên cạnh Thái tử.
Về chuyện ta và Hoà An công chúa hòa li, trong kinh thành lan truyền ồn ào huyên náo. Ta không biết ai đã để lộ tiếng gió, lại còn nói nàng phẩm hạnh không đoan chính. Thật hoang đường! Ta ở bên nàng đã ba năm, nàng thanh tâm quả dục, tựa như thánh hiền, làm sao có kẻ nào có thể lọt vào mắt nàng? Nếu để ta phát hiện ra là ai bịa đặt, ta sẽ nghiêm trị đến cùng.
Phụ thân nhiều lần dặn dò, ca ngợi Công chúa cao thượng, nói rằng ta vì Chu gia mà hòa li, con đường làm quan mới thuận lợi. Ta đương nhiên hiểu trong đó có nhiều khúc mắc, chỉ là ta vì bản thân chẳng làm được gì mà hổ thẹn, không thể cãi lời tổ chế, trong lòng dẫu yêu thương, cũng không thể đáp lại thâm tình của Công chúa mà không màng đến tiền đồ Chu gia.
So với ta, Sở Minh Hi kiên quyết hơn, tình thâm hơn, trái tim cũng tàn nhẫn hơn.
Ta tự nhủ phải kiềm chế bản thân, nhẫn nhịn nỗi xúc động, mỗi ngày đều dồn hết tâm tư vào việc chính sự bận rộn. Thái tử chấp chính, các bộ sự vụ đều cần sắp xếp lại. Nhưng khi nhàn rỗi, lòng ta vẫn không ngăn được nghĩ đến nàng, cảm giác vô cùng buồn bã và mất mát.
Thái tử điện hạ nhìn ra tâm tư ta, an ủi rằng: “Duyên phận của ngươi và hoàng tỷ chưa đến, hòa li cũng tốt, sau này ta sẽ tìm cho ngươi một người tài mạo song toàn, danh môn khuê tú, nhất định xứng đôi vừa lứa.”
“Thái tử điện hạ.” Ta thốt lên: “Tổ chế đã định, sao lại không thể sửa được?” Ta nói ra một câu vô cùng ngang ngược.
Thái tử sửng sốt, một lúc lâu mới bật cười to, vỗ vai ta, nói: “Chu khanh có tấm lòng chân thật, ta cũng có nguyện vọng này. Chờ khi ta đăng cơ, chúng ta cùng thử xem, xem có điều gì không sửa được!”
Thái tử không chỉ nói chơi. Nửa năm qua, Hoàng thượng bệnh tình tái phát, vô tâm với triều chính, lại một lòng cầu tiên vấn đạo, tìm dược lợi thọ. Có thái giám thân cận tìm đến tiên sư, chuyên luyện chế tiên đan cho Hoàng thượng. Trường Nhạc Cung sương khói lượn lờ cả ngày, kim thượng trống vắng, nội các nhiều lần hỏi sự tình đều không rõ. Cho nên mọi việc triều chính đều dồn lên vai Thái tử gánh vác hết.
Thái tử kéo dài thời gian lâm triều, lại thêm thiết ngọ triều, khiến một số triều thần vốn lười biếng kêu than không ngừng. Thế nhưng Thái tử vẫn nhiệt tình không đổi, ngày ngày phê duyệt tấu chương, cùng nội các họp bàn mãi đến tận đêm khuya. Nửa năm qua, ta cùng ba vị phụ quan khác bận rộn đến cực độ nhưng đều thu lợi không ít, thật sự cảm thấy trị quốc là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Trong thời gian này, Thái tử cũng hoàn tất mấy việc đại sự. Một là xử lý quan tham nhận hối lộ, trừng trị những kẻ gian phạm mấy chục tội danh, tước công tước vị, tịch thu gia sản. Trong thời gian ngắn, triều đình trấn áp nghiêm ngặt, các loại tham ô hối lộ không còn trắng trợn táo bạo, các thế gia quý tộc đều kìm hãm hạ nhân, không dám ngông cuồng.