Người Là Sớm Sớm Chiều Chiều

Chương 9



Phiên ngoại: Nam chính Chu Phỉ

Ta là Chu Phỉ. Nửa năm trước, ta và Hoà An công chúa Sở Minh Hi đã hòa li.

Thư hòa li do chính tay nàng viết. Không ngờ đoạn nhân duyên gần ba năm này, bắt đầu không do ta quyết định, kết thúc cũng chẳng theo ý ta mong muốn.

Ta chưa bao giờ cảm thấy thất bại thảm hại đến vậy.

1

Tướng mạo của ta có tám phần giống với mẫu thân. Khi mẫu thân chưa xuất giá, bà đã vang danh khắp kinh thành, xuất thân thanh quý, là con gái của Thái phó đế sư.

Phụ thân của ta làm quan nhị phẩm trong triều đình, làm công việc lễ nghi, chính trực thanh liêm.

Thuở nhỏ, ta đã hiểu phụ mẫu tình sâu nghĩa nặng, phu thê tình thâm. Ta cũng từng âm thầm mong chờ người có duyên với ta sẽ có dung mạo như thế nào. Đáng tiếc, tạo hóa trêu người, một đạo thánh chỉ tứ hôn, ta không thể không bước vào tòa phủ công chúa uy nghi, quý giá, khiến trai thanh gái tú trong kinh thành muốn tránh cũng không kịp, định làm Phò mã.

Trước đại hôn, phụ thân cùng ta bàn bạc trắng đêm, nói về Chu gia là trung hiếu thế gia, bây giờ kết cục đã định, không cần biết Công chúa ra sao, chúng ta cũng cần phải lấy lễ đối đãi, kính yêu, nhẫn nhịn, không được oán hận, vì nề nếp gia phong Chu gia, cũng để giữ mặt mũi cho hoàng gia.

Ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Hoà An công chúa tôn trọng nhau như khách nhưng nào ngờ nàng hành sự vượt ngoài dự kiến của ta.

Nàng không phải tuyệt sắc mỹ lệ nhưng thanh nhã, động lòng người. Trước mặt người trong kinh thành, nàng cư xử khiêm tốn, lễ độ, đối với phụ mẫu như trưởng bối, miễn phải làm nhiều lễ nghi cầu kỳ.

Nhưng đối với ta, nàng lại kỳ quái, tránh ta như rắn rết. Khi ở riêng, nàng chăm sóc ta chu đáo; việc ăn mặc, đi lại, công việc trong phủ đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ làm ta phiền lòng.

Người ngoài nhìn vào, tưởng ta và nàng phu thê hòa thuận, ở chung tốt đẹp nhưng thực ra nàng không chịu gần gũi ta. Ta bước đến gần ba bước, nàng lập tức xoay người tránh.

Ta chưa từng trải qua điều này, từ nhỏ đến lớn, nhiều nữ tử tìm mọi cách thân cận ta, khiến ta đôi khi phiền lòng. Nàng lại coi ta như không khí, khiến ta vừa buồn vừa không nỡ oán trách, dần dần, ta cũng quen, nghĩ rằng có lẽ trước đây trong lòng nàng đã có người khác, không hề muốn gả cho ta.

Thật ra, trừ thân phận Công chúa, cách hành xử của nàng rất đáng khen, tự nhiên, không kiêu ngạo, không nịnh hót, vừa lấy lòng hoàng gia, vừa thạo trong giao tiếp với các gia đình thế gia, phong thái như chủ mẫu đương gia. Ta cũng lén khen ngợi nàng với mẫu thân, chỉ tiếc rằng sau này ta không thể ở triều đình công khai khen nàng. Ta an ủi mẫu thân, mọi chuyện đừng quá đòi hỏi hoàn mỹ, nếu việc nàng làm đều vừa lòng ta, chẳng phải lại khiến bao nhiêu người ganh ghét rồi sao?

Ta cũng từng nghĩ, muốn tiến gần nàng một bước, muốn nắm tay nàng cả đời. Cho dù trước đây trong lòng nàng đã có người khác, hay có mưu toan khác, ta đều muốn len lỏi vào nội tâm nàng, tháo gỡ mọi khúc mắc. Nhưng việc này đối với ta thật sự quá khó. Thuở nhỏ, phụ thân quản thúc ta vô cùng nghiêm khắc, ta chưa từng thân cận với bất kỳ nữ tử nào có tình ý, chuyện phong nguyệt càng không dám nghĩ tới.

Sau đó, có nữ tử danh tiếng, lòng dạ khó lường, cố tình đến gần ta, ám chỉ muốn lấy thân báo đáp. Ta từ nhỏ đến lớn từng gặp nhiều trường hợp như vậy, đã đủ phiền lòng nhưng lần ấy ta linh cơ vừa động, muốn thử phản ứng của nàng, nào ngờ nàng vẫn lãnh đạm như thường, bàng quan trước mọi sự ân cần của ta, tựa như đang xem diễn tuồng, khiến ta vừa thẹn thùng vừa tức tối, đành phải xua đuổi nữ tử kia, âm thầm hậm hực một trận.

Có lần, nhân dịp say rượu, ta vốn định tâm tình cùng nàng một phen, muốn hiểu rõ nàng hơn, mới vừa mở lời, ta liền say tới ngủ gật. Sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy vô cùng mất mặt, đành làm như không có chuyện gì xảy ra. May thay, nàng cũng chưa từng nhắc lại. Hai năm qua đi, chúng ta sống dưới cùng một mái hiên, cùng ăn cùng ở, tựa như bằng hữu thân thuộc, dần trở nên quen thuộc, ăn ý với nhau nhưng tuyệt không vượt quá ranh giới.

Mãi đến khi ta lĩnh mệnh đi sứ biên cương chinh chiến cùng Hàn tướng quân, mới nghe được vài tin tức, khiến ta như sấm nổ giữa đất bằng mà bừng tỉnh.

Những hộ vệ mà ta dẫn theo đều là nàng tự tay chọn tinh binh cường tướng, một đường liều c.h.ế.t hộ tống, tận trung tận nghĩa, làm ta kinh ngạc. Ta dò hỏi mới biết, nàng đã dùng số tiền lớn tạ ơn, ưu đãi đủ để thay đổi vận mệnh của cả đội hộ vệ.

Hàn tướng quân lại nói khiến ta giật mình, thường ngày nàng ôn nhu hiền lành, vậy mà lại chạy tới Hàn phủ, uy h.i.ế.p Hàn phu nhân, nếu có chuyện bất trắc xảy ra với ta, tiền đồ Hàn gia sẽ bị chôn theo.

“Kỳ thật, lần này xuất chinh, nếu ngươi xảy ra chuyện, đối với ta mà nói chính là cơ hội tốt nhất.” Hàn tướng quân say mèm, thổ lộ với ta những lời chân thật.

“Chỉ diệt một Hồi tộc, công tích này không lớn cũng không nhỏ nhưng bậc võ tướng chúng ta nào ai không nghĩ tới bình định biên cương, mở mang bờ cõi cho Đại Sở? Cho nên, nếu Phò mã ngươi thất bại trong hòa đàm với Kiệt Nhung và Lang Mậu rồi mất mạng, triều đình chắc chắn sẽ muốn khai chiến với Kiệt Nhung và Lang Mậu, đây chính là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp!”