Người Là Sớm Sớm Chiều Chiều

Chương 12



Ta bắt Minh Hi phải thề, dù thế nào cũng phải chờ ta. Dù sao ta đã chẳng còn giữ được cái danh quân tử, vậy thì cứ không quân tử đến cùng.

Nhưng Minh Hi không chịu thề, chỉ khẽ ghé vào tai ta nói nhỏ: “Chàng nghĩ lại xem có việc gì ta từ chối chàng không.”

Ngực ta nóng rực, mới hiểu cổ nhân chẳng hề quá lời, màn trướng phù dung trong đêm xuân, quả nhiên tình cảm chân thật hơn mọi từ ngữ hoa mỹ.

Hai ngày sau, ta tinh thần khoan khoái, rời khỏi phủ công chúa. Về đến nhà, ta liền tìm một bức tranh chữ trân quý, mang đến Đông Cung để tạ ơn Thái tử.

Thái tử nhận lấy bức tranh, thấy ta vui mừng khôn xiết thì bật cười, dừng chân nói: “Ôi chao, vốn định lừa ngươi để ngươi hoàn toàn hết hy vọng, không ngờ lại thành ra giúp hai ngươi gỡ bỏ khúc mắc. Thất sách, thật là thất sách.”

Ta chưa từng thấy đời mình vui sướng và đắc ý đến thế, thậm chí còn hơn cả ngày ta đỗ đạt công danh. Bởi lẽ việc học hành với ta vốn dễ như trở bàn tay nhưng để có được Minh Hi, ta đã ngóng trông suốt ba năm rưỡi mới chạm được đến tâm ý nàng, quả thực quá đỗi khó khăn.

Khi ta đang âm thầm chuẩn bị cho tương lai thì chẳng ngờ cục diện triều đình hỗn loạn đã nổi lên, làm xáo trộn bước đi của ta.

4

Ở triều đình, khi làn gió đổi mới vừa nổi lên, Thái tử lại một lần nữa đưa ra cải cách, chỉnh lý lại chế độ quân điền, nhằm cân bằng thuế khóa các địa phương, giảm bớt việc cường hào sĩ tộc thâu tóm ruộng đất, để dân lưu lạc có đất canh tác, an cư lạc nghiệp.

Ta cùng vài vị phụ quan mừng rỡ, nóng lòng muốn nhân dịp này mà làm nên việc lớn. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, ta liền nhận ra khí thế trong triều dần dần trở nên bất ổn.

Trước tiên là nội các lục bộ hết lần này tới lần khác thoái thác trách nhiệm. Kế đó là mấy vị

Thượng thư cùng Ngự sử liên danh dâng sớ phản đối. Từ trước đến nay, Thái tử xử lý triều chính chưa từng gặp phải sự chống đối kịch liệt như thế, nhất thời cũng bị áp lực nhưng ngài vẫn mạnh mẽ hạ chỉ thi hành, lại còn phái thêm nhiều hoạn quan trong cung đi các nơi giám sát tình hình thực hiện chính sách.

Tân chính quân điền miễn cưỡng được áp dụng nhưng hiệu quả lại không tốt. Khắp nơi liên tục truyền về những tiếng phản đối, sớ tấu dâng lên chất thành núi, khiến chúng ta bận rộn đến hoa cả mắt, mệt mỏi không kể xiết.

Không biết là ai đã cố ý kéo Hoàng thượng bấy lâu không hỏi đến chính sự vào chuyện này. Trong nháy mắt, cục diện rối ren của triều đình hiện ra ngay trước mắt thiên tử. Thái tử tự thẹn bản thân bất lực, dâng sớ thỉnh tội. Hoàng thượng chỉ an ủi vài câu, không nói thêm gì nhiều. Nhưng khi chúng ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì biến cố lại xảy ra.

Đầu tiên là Lý Thứ bị người tố cáo tham ô nhận hối lộ, chứng cớ xác thực, lập tức bị bắt giam ngay tại triều.

Sau khi việc này xảy ra, chúng ta điều tra kỹ càng, mới biết Lý Thứ là bị hãm hại. Hắn vốn xuất thân bần hàn, đất đai trong kinh thành lại đắt đỏ, nên khi có người tâng bốc tranh chữ của hắn, trả hai trăm lượng bạc nhuận bút, hắn liền tin tưởng nhận lấy. Không ngờ, hai trăm lượng bạc ấy bị đổi thành hai trăm lượng vàng, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, khiến hắn nhất thời không cách nào thoát tội.

Vương Khoan cùng Lý Thứ vốn đồng cảnh xuất thân, thường ngày tri kỷ thưởng thức lẫn nhau. Thấy vậy, Vương Khoan nổi giận mắng kẻ vu hãm, rồi trong cơn nóng nảy, liền tự nguyện từ quan để bảo toàn thanh danh cho Lý Thứ.

Không ngờ Hoàng thượng chỉ thản nhiên phán một câu: “Vậy ngươi cứ về nhà đi.” Một câu ấy liền phủi sạch bao năm đèn sách khổ học của Vương Khoan, khiến hắn ta lạnh lòng. Từ đó, hắn ta không còn lưu luyến triều chính, mặc cho Thái tử hết lời níu giữ, vẫn quyết ý ra đi, cởi bỏ quan phục, mặc áo vải, thẳng đường trở về quê.

Tương quốc công thấy tình thế nguy ngập, cũng buộc Sở Vân Tranh viết sớ từ quan, rồi giam lỏng hắn ta trong phủ. Trong lúc nhất thời, tứ kiệt Đông Cung chỉ còn lại một mình ta ở bên Thái tử.

Chúng ta cảm giác như có một tấm lưới vô hình đang dần khép chặt, mà đối thủ là ai thì lại không sao nắm bắt, điều ấy mới thật sự khiến người ta kinh hãi.

Vì chuyện của Lý Thứ, Thái tử nhiều lần triệu kiến quan viên Hình bộ và Đại Lý Tự, lúc thì nói bóng gió, lúc thì khuyên giải, mong đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nào ngờ, hai vị Thượng thư lại theo đúng công pháp mà làm, còn đem cả danh nghĩa “Thái tử nghiêm chỉnh phụ quốc” ra trước triều luận xét, biến toàn bộ việc thẩm tra xử lý thành công khai, lời lẽ lại đường hoàng hợp lẽ, khiến Thái tử chẳng thể trách cứ, cũng chẳng thể công nhiên che chở. Thế là đôi bên giằng co, không phân thắng bại.

Không ngờ hơn một tháng sau, Lý Thứ lại vô duyên vô cớ c.h.ế.t trong ngục.

Thái tử giận dữ, hạ lệnh điều tra kỹ càng nhà ngục Đại Lý Tự. Thế nhưng tra xét nửa tháng, vẫn không thu được gì. Trái lại, các quan Đại Lý Tự chỉ thản nhiên dâng sớ xin tội, khéo léo đẩy trách nhiệm ra ngoài, để việc ấy lặng lẽ trôi qua.

Tin dữ tiếp nối, không lâu sau, Vương Khoan trên đường về quê cũng bị ám sát, c.h.ế.t không toàn thây.

Lúc này, phủ Thái tử trên dưới bao trùm một bầu không khí tang tóc, ai nấy đều hoảng hốt bất an.