Hai là cải tổ cơ cấu, giảm bớt quan viên. Mấy năm gần đây, tuy khoa cử tiến vào nhiều thư sinh hàn môn nhưng các sĩ tộc dùng tiến cử, quan hệ mà nhét vào nhiều kẻ nhàn rỗi, tầm thường không có năng lực, phí tổn triều đình ngày càng tăng cao. Nửa năm trước, xuất chinh đại chiến Hồi tộc ở biên cương khiến quốc khố trống rỗng, năm đó tài chính thiếu hụt. Thái tử bác bỏ tấu thỉnh tăng thuế của nội các, trực tiếp phê chuẩn giảm quan lại.
Một thời gian, triều đình trên dưới nhân tâm hoảng loạn, nhất là những quan viên lười nhác, con cháu các quan đều chuẩn bị đối phó, kêu khổ không ngừng, sợ bị xóa tên trên danh sách. Một vài quan viên xuất thân thế gia, mỗi ngày đều bị thân thích tìm tới cửa quấy nhiễu, không được thanh tịnh. Ta cùng vài vị phụ quan Thái tử cũng bị liên lụy, cửa nhà lúc nào cũng tấp nập người cầu tình, chẳng lúc nào được yên.
Phụ thân ta không chịu nổi, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng không ngờ, Hoà An công chúa lại phái người đến cửa bái phỏng, làm ta tâm loạn như ma.
Ta nghe tin vội vàng trở về thì người đã rời đi, chỉ để lại một cái hộp gấm, bên trong một kiện tơ vàng nhuyễn giáp. Hạ nhân nói đây là phủ công chúa trả lại vật ta đánh rơi. Đây là sau lễ đại hôn Hoàng đế khâm thưởng, hạ lễ cho hai người. Theo tổ chế, ta mặc áo choàng ngự tứ sẽ không phải chịu đình trượng hay khổ hình, tuy không thắng nổi miễn tử kim bài nhưng cũng giữ được mạng sống vô sự.
Ta đột nhiên hiểu ra, nàng có thể bình thản đối diện với tất cả mọi việc, quyết đoán tuyệt tình nhưng mạng ta tuyệt đối là thứ có thể uy h.i.ế.p nàng. Nếu ta dễ dàng đánh cược mạng mình để giữ trọn trung nghĩa, ta thật sự không dám tưởng tượng nàng có thể làm ra chuyện gì.
Sau khi công bố danh sách quan viên bị giảm bớt, triều đình rối loạn vài ngày mới yên tĩnh trở lại. Các triều thần tuy có lén lút oán trách nhưng kiểm tra công trạng các quan viên bao năm qua đều công bằng, không tìm ra chỗ nào sai sót.
Những việc này khiến uy thế Thái tử vang dội, nửa năm qua, ta cùng ba vị phụ quan Thái tử trở thành nhân vật được mọi người nhòm ngó, các thân bằng cố hữu ùn ùn kéo đến.
Trừ ta ra, còn ba vị phụ quan khác: một là thư đồng của Thái tử, tức tôn thất dòng Tương quốc công, hai vị kia xuất thân hàn môn, Lý Thứ và Vương Khoan, từ nhỏ khổ công đọc sách, thi đỗ Hàn Lâm Viện, nhờ thành tích xuất sắc được Thái tử chọn đề bạt. Bốn người chúng ta tuổi tác gần nhau, lại hợp ý, nên được gọi là “Tứ kiệt Đông Cung”, một thời vang danh khắp nơi, nổi bật vô song.
3
Vì lập được công lao, mấy vị phụ quan chúng ta Thái tử đều lần lượt được ban thưởng. Đến lượt ta, ta lại không muốn nhận gì cả, Thái tử hiểu rõ tâm tư của ta, liền trấn an, bảo chờ thời cơ thích hợp.
Nào ngờ thời cơ chưa kịp tới, liền nghe tin có kẻ lén tìm đến Thái tử phi, muốn cầu thân với Hoà An công chúa. Ban đầu ta còn giả vờ thản nhiên, không để tâm nhưng tin tức truyền đi càng ngày càng thật. Đến khi nghe được Thái tử phi cùng Hòa An công chúa mật bàn, sau đó truyền về tin tức, lại nói nàng bằng lòng tái giá, trong lòng ta bàng hoàng không thể nào tin được.
Ta quả thực khí huyết xung tâm, một mặt cầu xin Thái tử phải áp chế việc này, một mặt lại đi thẳng đến phủ Công chúa, quyết ý gặp mặt hỏi Sở Minh Hi cho rõ ràng.
Sở Minh Hi đối diện với lời chất vấn của ta vẫn trầm mặc, không nói gì. Ta tức giận đến suýt thổ huyết, liền làm ra việc duy nhất không quân tử suốt cả đời này nhưng đến c.h.ế.t cũng quyết không hối hận, ta ngang nhiên bế nàng lên, xoay người sải bước thẳng vào tẩm phòng giữa tiếng hô kinh ngạc của đám nô tài.
Đợi đến khi ta trở ra, đã là hai ngày sau.
Việc này quả thật hoang đường, nhưng rốt cuộc ta đã thấy trong mắt Sở Minh Hi, ngoài vẻ đạm nhiên né tránh, ban đầu là kinh ngạc, rồi lại hóa ngượng ngùng. Suốt từ đầu đến cuối, nàng chẳng hề chống cự, dường như ta có làm gì với nàng, nàng cũng đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Ta liền hối hận không thôi, sớm biết đơn giản như vậy, cần gì phải trải qua ba năm làm òa thượng! Tại sao phải làm ra vẻ vô dục vô cầu? Lúc ấy ta mới nhận ra, từ sợi tóc đến đầu ngón tay của nàng, từng chút một ta đều muốn chiếm hữu. Tình yêu này nào phải nơi Thần Điện, rõ ràng chính là ánh đèn rực sáng của mười dặm Dương Châu.
Trương ma ma trong phủ công chúa nhạy bén, lập tức cho giải tán mọi người, lại căn dặn phải giữ kín chuyện. Từ đó về sau, mỗi bữa chỉ có người gõ nhẹ cửa phòng, để thức ăn ở đó rồi lặng lẽ rời đi.
Sau cơn nồng nhiệt qua đi, ta ôm nàng mà nói ra rất nhiều điều, những lời trước nay chưa từng nói đều một hơi thổ lộ hết. Ta khẩn cầu nàng hãy chờ thêm một chút, chờ ta nghĩ được cách, bởi cả đời này ta chỉ muốn nàng, ngàn vạn lần đừng vội vàng gả cho người khác.
Sở Minh Hi che miệng cười khẽ: “Chàng đó, bị Thái tử phi lừa rồi. Chuyện cầu thân đó ta vốn chưa từng đồng ý. Chỉ là Thái tử phi nhân hậu, sợ rằng vốn là chủ ý của Thái tử thôi.”
Ta nghe xong liền thấy có lý, mới hiểu chiêu này của Thái tử thật khéo, nếu như không khiến ta sốt ruột, có lẽ hai người chúng ta đã nghẹn c.h.ế.t mà chẳng thể nói thẳng với nhau.