Ta mỗi ngày vào triều đều lo liệu chu toàn, chẳng còn thời gian chuẩn bị, chỉ biết dè dặt ứng đối, trong lòng tự thấy thẹn với Minh Hi.
Minh Hi sai người truyền lời, bắt ta hằng ngày phải khoác bộ giáp tơ vàng ngự ban mà vào triều. Thậm chí còn sắp xếp người canh giữ trước phủ, nếu ta không mặc thì quyết không cho ra khỏi cửa. Ta bất đắc dĩ, đành phải ngày nào cũng khoác vào, không ngờ, chưa được mấy ngày liền phát huy tác dụng.
Hôm ấy, Thái tử dâng một bản tấu chương trần tình, bị Hoàng đế trả lại, còn nổi trận lôi đình, nguyên do chỉ vì một lỗi chính tả trong tấu chương.
Ta khiếp sợ vô cùng, Hoàng thượng quát người lôi ra đình trượng. Thái tử vốn không thể bị đánh, nên lệnh truyền lôi ta ra thay chịu.
Không ngờ, trượng vừa giơ lên, lớp áo ngoài rách toạc, lộ ra giáp tơ vàng. Hoàng đế sững người, trầm ngâm một lát, rồi tha cho ta một con đường sống.
5
Cho đến hôm nay, nếu ta và Thái tử vẫn còn không hiểu rằng chúng ta đang bị Hoàng đế làm khó, vậy thì thật quá ngây thơ rồi.
Chỉ là đối thủ chính là Hoàng thượng, ván cờ này vốn không có đường giải. Hai người chúng ta nhìn nhau, căn bản không biết rốt cuộc đã làm gì mà lại chạm vào vảy ngược của Hoàng thượng, lại còn gặp phải trận trượng hình dữ dội đến vậy.
Thái tử nhất thời khó thở, lại thêm nỗi đau đớn vì cái c.h.ế.t của Lý thứ và Vương Khoan, liền giận dỗi mà dâng tấu xin dưỡng bệnh, không thể vào triều. Không ngờ Hoàng thượng lập tức phê chuẩn, còn hạ lệnh những kẻ không liên quan tuyệt đối không được bước vào Đông Cung để khỏi quấy rầy việc dưỡng bệnh của Thái tử. Đây rõ ràng là giam lỏng.
Bởi vì một khi rời Đông Cung thì sẽ không thể vào lại, nên ta dứt khoát ở lại Đông Cung, bầu bạn khuyên giải Thái tử.
Không ngờ lần giam lỏng này kéo dài suốt nửa năm. Trong triều tuyệt nhiên không một tin tức nào truyền đến, mà bên trong Đông Cung thì sớm đã rối loạn, đám hạ nhân rì rầm đoán già đoán non, thậm chí còn có lời đồn Hoàng thượng muốn phế bỏ Thái tử.
Lúc đầu Thái tử còn có thể bình tĩnh ứng đối, về sau thì giận dữ phẫn nộ, rồi lại chán nản, thậm chí rơi vào tuyệt vọng. Ta ngoài việc trấn an, làm bạn, cũng không còn kế sách nào khác. Nửa năm ấy thật sự là những tháng ngày u ám đến mức chẳng thấy nổi một tia hy vọng.
Mà cọng rơm cuối cùng đè gãy Thái tử rốt cuộc cũng tới.
Trong thời gian bị giam lỏng, Thái tử phi đã mang thai ba tháng. Nửa năm sau, khi sắp đến ngày lâm bồn, bởi vì Thái tử phi ưu tư lo lắng, nhiều đêm không ngủ, thân thể vốn yếu ớt, đến ngày sinh nở liền chẳng thể chống đỡ, sinh hạ một vị hoàng tôn xong liền buông tay nhân thế.
Thái tử thẫn thờ ôm con trẻ khóc nháo không thôi, mỗi ngày ngồi ngẩn ngơ trong tẩm cung của thê tử, bóng dáng tiều tụy tuyệt vọng ấy khiến ta nhìn mà tan nát cõi lòng.
Chính vào lúc này, Minh Hi đến. Nhưng nàng không phải đến gặp ta, mà là đến gặp Thái tử. Khi ta nghe tin vội vàng chạy tới, hai người đã ngồi trong phòng bắt đầu trò chuyện.
Ta đứng ngoài cửa sổ, qua khe hở tham lam dõi theo người mà ta ngày nhớ đêm mong. Càng nhìn càng thấy thuận mắt, chỉ là gần đây dung nhan ta tiều tụy, nhất thời không dám bước vào để đối diện với nàng.
“Thái tử điện hạ, Hoàng hậu rất lo lắng cho đệ, muốn ta thay mặt cầu xin phụ hoàng cho ta đến xem đệ có khỏe mạnh hay không.” Minh Hi cất lời. Giọng nói của nàng êm ái vô cùng, ta đã lâu lắm chưa từng được nghe giọng nói ấy, không ngờ lại dễ nghe đến thế.
“Còn chưa chết, thất vọng rồi phải không?” Thái tử cất lời không hề có chút tức giận.
“Thái tử không cần nổi giận, chuyện Thái tử phi, phụ hoàng cùng Hoàng hậu cũng rất khổ sở.”
“Ha, phụ hoàng sẽ khổ sở sao? Ha ha ha ha ha.” Thái tử cười lớn khoa trương nhưng ta lại nhìn thấy nơi khóe mắt ngài dâng trào nước mắt.
Minh Hi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh tìm ghế ngồi xuống, rồi tiếp tục nói: “Thái tử điện hạ, phụ hoàng vĩnh viễn đúng.”
Thái tử đột nhiên hung hăng ngẩng đầu nhìn nàng: “Phụ hoàng đúng sao? Giam cầm ta ở nơi này, không cho một lời giải thích, để A Nặc mang thai trong lo lắng, ăn ngủ không yên, cuối cùng khó sinh mà mất, cũng là phụ hoàng đúng sao? Nếu phụ hoàng đúng, vậy tỷ nói cho ta biết, ta đã sai ở đâu? Ta sai chỗ nào?”
Ta nhìn bộ dáng Thái tử thật sự khác lạ, sao lại có thể hung dữ với Minh Hi đến vậy. Ta vừa định xoay người đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy tiếng Minh Hi vang lên, khiến ta dừng lại bước chân.
“Sở Minh Dục, đệ còn nhớ rõ dáng vẻ của ta khi ta mười tuổi không?” Minh Hi đột nhiên gọi thẳng tên huý của Thái tử.
Thái tử nhíu mày nhìn nàng, không đáp lời.
“Chắc là đệ cũng chẳng nhớ nổi. Khi ấy đệ mới vừa được phong Thái tử không lâu, được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, cung nhân ai cũng nịnh bợ, sao đệ có thể chú ý đến một tiểu công chúa do tiên Hoàng hậu sinh ra chứ?”
Thái tử chau mày, lộ vẻ không kiên nhẫn, chẳng rõ nàng muốn nói điều gì.
“Sở Nguyên năm thứ bốn mươi, ta mười tuổi, mẫu hậu ta qua đời đã ba năm.” Minh Hi khẽ đếm ngón tay hồi tưởng lại: “Khi ấy, thái giám bên cạnh ta là Tiểu Quế Tử bị người vu hãm trộm cắp, bị đánh c.h.ế.t ngay trước mắt ta. Nhũ mẫu của ta, Trương ma ma, bị phạt hai mươi trượng, m.á.u me lênh láng rồi bị ném vào Hoán Y Cục. Cung nữ hầu hạ ta bị tát năm mươi cái, khuôn mặt đầy m.á.u bầm, rồi bị sung quân đi làm việc nặng ở các cung khác. Mà ta, sau khi tận mắt chứng kiến những cảnh m.á.u chảy đầm đìa ấy, lại bị ép phải uống một chén đầy ắp canh huyết vịt vừa ra khỏi nồi.”