Người Là Sớm Sớm Chiều Chiều

Chương 14



Ta lập tức run rẩy, bàn tay siết chặt nắm đấm.

“Mỗi ngày ta phải ăn năm bữa cơm, gà vịt thịt cá đều có, chỉ là không có muối cũng không có gia vị. Cá thì không cạo vảy, thịt heo còn dính tơ máu. Bên cạnh có ma ma giám thị, bắt ta ăn cho bằng hết, một miếng cũng không được thừa. Nếu còn thừa, liền cạy miệng ta mà nhét vào, nếu dám nhổ ra thì liền túm lấy cung nữ từng hầu hạ ta mà vả miệng, đánh đến m.á.u me đầy mặt.” Giọng Minh Hi vẫn nhàn nhạt, tựa như đang kể chuyện của người khác.

“Chẳng bao lâu ta đã học được cách nghe lời, mỗi bữa cơm đều gắng sức nuốt sạch. Sau đó ta béo lên, béo đến mức khiến tất cả mọi người đều chán ghét. Quần áo vĩnh viễn chật hơn một cỡ, dáng vẻ xấu xí chẳng ai muốn nhìn. Khi ấy, đám Hoàng tử các đệ hễ trông thấy ta đều vòng đường khác mà đi. Còn phụ hoàng, từ sau khi ta béo lên thì chẳng thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần.”

Ta chưa từng biết quá khứ của Minh Hi lại khổ sở đến thế… Trái tim ta như bị bóp nghẹt, trong lòng đủ thứ cảm xúc phức tạp đan xen.

“Tỷ kể cho ta nghe mấy chuyện này để làm gì? Chính tỷ không biết tự cố gắng, cũng không tìm phụ hoàng cáo trạng cầu cứu thì còn trách ai?” Thái tử gằn giọng.

“Đúng vậy. Cho nên Thái tử điện hạ, ngươi chịu uất ức, vì sao không đi tìm phụ hoàng cáo trạng cầu cứu?” Minh Hi hỏi ngược lại.

Thái tử nghẹn lời. Ta biết, tình cảnh khổ sở mà Minh Hi từng chịu và cảnh ngộ hiện tại của Thái tử vốn không hề khác nhau, đều là bởi vì phụ hoàng coi thường mà thành. Kẻ khởi xướng chính là Hoàng đế.

“Phụ hoàng vĩnh viễn đúng. Làm con của ngài, nếu không thể thuận theo niềm vui của ngài thì chính là sai. Hỏi sai ở đâu, sai thế nào, vốn chẳng có ý nghĩa gì.” Minh Hi khẽ nói.

Thái tử nghe xong liền trầm mặc, khẽ lẩm bẩm:

“Phụ hoàng vĩnh viễn đúng, vĩnh viễn đều đúng sao?”

“Đúng vậy!” Minh Hi đáp: “Đương nhiên. Nếu tương lai điện hạ đăng cơ thì điện hạ cũng vĩnh viễn đúng.”

Ánh mắt Thái tử đột nhiên sáng lên, chăm chú nhìn nàng. Minh Hi chậm rãi đứng dậy, nói: “Hoàng hậu bảo ta ôm đứa nhỏ cho nương nương nhìn một chút. Ta tới đây chỉ để báo cho đệ biết, rồi sẽ đưa theo nhũ mẫu qua đó.”

“Hoàng tỷ!” Thái tử đột ngột gọi lại, giọng run run: “Tỷ... tỷ thật sự không hận phụ hoàng sao? Không hề hận sao?”

Minh Hi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Ta từng thề, nếu có thể rời khỏi hoàng cung, ta nhất định sẽ không bao giờ trở về nữa. Dù có phải sống kiếp thứ dân, ta cũng quyết chẳng để mình dính dáng đến hoàng cung nửa phần.”

“Vậy thì vì sao? Vì sao sau khi đại hôn, tỷ lại giống như biến thành một người khác?” Thái tử nghi hoặc hỏi. Ta cũng chăm chăm nhìn nàng, trong lòng dấy lên cùng một câu hỏi.

“Bởi vì người thành thân cùng ta là Chu Phỉ.” Minh Hi chậm rãi đáp: “Con người sống trên thế gian, dù sao cũng phải có một chấp niệm thì mới có thể sống lâu hơn một chút. Thái tử điện hạ, đệ hãy thử nghĩ kỹ xem, chấp niệm của đệ rốt cuộc là gì. Một khi đã nghĩ thông suốt thì những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.”

Nói đoạn, nàng cất bước đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội tránh sang một bên nhường đường, lại chẳng hiểu vì sao lại chột dạ, không dám đối diện với nàng.

6

Minh Hi đến thăm quả nhiên có hiệu quả. Thái tử sau một đêm suy nghĩ, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, sáng sớm đã kéo ta cùng ngồi xuống viết tấu chương.

Tấu chương bắt đầu từ chuyện ngài từ thuở nhỏ được phụ hoàng dạy bảo, lời lẽ khẩn thiết đến nỗi ta nghe mà thấy buồn nôn, thế nhưng Thái tử vẫn cảm thấy chưa đủ chân thành, liền xé bỏ viết lại. Từ đó về sau, mỗi ngày một phong tấu chương, khóc lóc kể hết chuyện xưa, thương cảm vì phụ hoàng đã ban ơn mà mình lại phụ bạc, có thể nói là từng chữ như muốn rỉ máu, từng dòng chan chứa lệ.

Liên tiếp đã hơn ba mươi phong tấu chương, cuối cùng cũng đợi được hồi âm. Hoàng thượng ban xuống ít thức ăn, lại sai thêm hai nhũ mẫu đến chăm sóc tiểu hoàng tôn.

Trong cung người người đều là tinh ranh. Chỉ một chút ưu ái của Hoàng thượng đã lập tức khiến chiều gió đổi ngược. Trước kia đám cung nhân chểnh mảng, thờ ơ bao nhiêu thì nay lại nhiệt tình bấy nhiêu, sợ nếu còn lười biếng sẽ bị Thái tử ghi hận.

Chẳng bao lâu sau, Thái Sơn động đất, Khâm Thiên Giám tâu rằng trời cao có điềm báo, cho rằng Đông Cung không ổn, nên Hoàng thượng liền giải trừ lệnh phong toả Đông Cung, Thái tử lại một lần nữa được triệu hồi ra triều.

Sự việc phế Thái tử xem ra đã kết thúc theo cách này, không thể không nói phía sau nhất định có thế lực lớn mưu tính thỏa hiệp, mà những chuyện này không dễ gì truy ra ngọn nguồn.

Từ đó Thái tử như biến thành người khác, sửa hết dáng vẻ nóng nảy trước kia, ngày ngày chỉ chăm sóc phụng dưỡng Hoàng thượng, hầu hạ lấy thuốc, tỏ lòng trung hiếu nghe lời, trong chốc lát, phụ tử hai người như phục hồi lại tình cảm ngày xưa.

Nhưng triều chính rơi vào tay nội các, bộ máy trì trệ, trên làm dưới theo, các bộ viện đùn đẩy trách nhiệm, triều đình hỗn loạn, không ai chịu làm gương đi đầu.