Được phụ hoàng gia ân, ta liền đích thân kiểm kê đám hạ nhân theo ta xuất cung. Những người do Huệ Quý phi an bài tiến vào, cùng với các cung khác đưa tới, ta đều lần lượt sung quân đến đất phong, chỉ lưu lại bên mình lão bộc đã theo từ trước cùng số hạ nhân mới tuyển.
Sau mấy ngày gà bay chó sủa, phủ Công chúa rốt cuộc rạng rỡ hẳn lên. Đám hạ nhân tinh thần phấn chấn, ai nấy đều như nhìn thấy hy vọng, cung kính mà vui vẻ.
Khi phủ Công chúa đã sắp xếp chỉnh tề đâu vào đấy, ta liền đi tới đất phong mới được ban, tra xét lại trướng mục ngày xưa, thu xếp quản sự rõ ràng, rồi một phen thanh lý trên dưới. Ngoài ra, ta còn phái người khai khẩn gần suối nước nóng và ruộng đồng, biến thành trại nuôi ngựa.
Từ đất phong trở về, ta mang theo ít đặc sản, lại tự tay làm điểm tâm tiến cung. Điểm tâm ấy chính là “bánh như ý” cùng “kem hoa hồng” mà mẫu hậu thuở xưa thường làm cho ta. Ta từng theo Trương ma ma thử đi thử lại nhiều lần mới có thể làm ra hương vị mười phần giống tay nghề mẫu hậu, đem dâng lên phụ hoàng nếm thử.
Quả nhiên, khi ăn lại những món điểm tâm đã lâu không gặp, phụ hoàng liền rơi vào hồi ức đẹp đẽ năm nào. Người đã già rồi, ta lặng nhìn, biết rõ: người đã già, lòng càng dễ hoài niệm, cho dù người mới có tốt đến đâu, cũng chẳng thể sánh với ký ức xưa được dệt bằng tình cảm đã qua.
Thường xuyên lui tới như thế, ta tuy đã xuất giá, ngược lại càng thêm được phụ hoàng ân sủng. Thường ngày các loại yến tiệc, ban thưởng liên tục đưa tới phủ Công chúa, hôm nay mấy rương châu báu, ngày mai mấy rương lụa là gấm vóc. Chỉ cần phụ hoàng có được thứ gì đó mới lạ đều sẽ nhớ đến ta một phần. Còn về phía Đức Hiền Hoàng hậu, ta cũng không dám sơ suất, thường xuyên qua lại, tẫn lễ chu toàn, dù sao bà ấy cũng có ân tái tạo đối với ta.
Một năm thoáng chốc trôi qua, tình thế của ta so với năm trước đã hoàn toàn đổi khác. Trong kinh thành, dư luận nhất thời chuyển biến.
Những kẻ từng chờ xem Chu gia để chê cười, bây giờ đã chẳng dám cười nữa, bởi vì ân sủng của hoàng gia cũng là thể diện. Huống hồ, mỗi lần ta được phong thưởng, đều đem phân nửa đưa về Chu gia, khiến tiêu chuẩn sinh hoạt của Chu gia tăng cao mấy bậc.
Tuy Chu đại nhân coi trọng khí tiết của văn nhân, xem tiền bạc chẳng khác gì rác rưởi, cũng không ngăn nổi ta cứ chở từng xe từng xe “rác rưởi” ấy về Chu phủ. Con dâu Công chúa không ầm ĩ, lại còn biết hiếu thuận, nên Chu gia cũng được nở mày nở mặt.
Một năm đầu thành hôn, ta chuẩn bị chu toàn mọi việc, chỉ trừ chuyện liên quan đến Chu Phỉ.
Tuy cùng sống trong phủ Công chúa nhưng số lần ta gặp hắn còn ít hơn cả số lần gặp phụ hoàng.
Hầu hết là khi cần hắn xuất hiện trong những dịp bắt buộc, ta mới tìm đến. Trước mặt người ngoài cả hai diễn cảnh phu thê hòa hợp, tôn trọng nhau như khách. Nhưng khi về phủ rồi thì ai về phòng nấy, việc ai người nấy lo, thậm chí một tháng cũng chẳng gặp mặt nhau được mấy lần.
Lâu dần, ta cảm thấy cũng bình thường nhưng Trương ma ma và Thúy Châu thì đã bắt đầu sốt ruột. Sau này ngay cả bà bà cũng nhận ra, bóng gió nhắc nhở, ta giả vờ không hiểu, cứ lảng đi cho qua.
Chu Phỉ lúc đầu không hiểu tính ta, tưởng ta có gì kỳ quái nên mới cố ý tránh né. Dù sao giữa hai người chúng ta cũng không có tình cảm, miễn cưỡng ở cạnh nhau sẽ khiến cả hai đều khó chịu. Nhưng về sau, thấy ta cư xử với công công bà bà, huynh đệ trong nhà thậm chí cả gia nhân đều đâu ra đấy, tiến lùi hợp lý, hắn mới cảm thấy khó hiểu nhưng vì giữ lòng tự tôn mà không chịu chủ động đến tìm ta.
Ta biết rõ Chu Phỉ rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy đã ăn sâu vào trong xương tuỷ. Từ nhỏ hắn được phụ mẫu hết mực yêu thương, lại thêm tài năng trời sinh, tự tin sẵn có, bên ngoài thì ôn hòa nhưng trong lòng lại rất kiên định, đã quyết điều gì thì khó mà lay chuyển được.
Còn ta, chưa bao giờ nghĩ phải chinh phục Chu Phỉ. Ta chỉ… sợ hắn thôi.
Trước mặt người ngoài thì không sao, chuyện đóng vai phu thê tình thâm biển rộng ta đều làm được. Nhưng chỉ cần còn lại hai người, cách hắn ba bước thôi là ta đã cảm thấy khó thở, cả người căng cứng, chỉ mong lập tức quay lưng bỏ chạy mới thấy dễ chịu.
Thế mà, có những lúc ta chỉ đứng xa xa, nhìn bóng dáng hắn đọc sách trong thư phòng, hay nhìn hắn ngồi ăn cơm, cũng đã thấy lòng mình thỏa mãn, tràn đầy niềm vui.
Những ngày như vậy đối với ta mà nói đã là đủ rồi.
6
Thấy ta ra khỏi cung, ngày tháng càng lúc càng tốt đẹp như phượng hoàng tái sinh, Huệ Quý phi đương nhiên khó chịu. Dù gì thì người bà ta để mắt tới lại bị kẻ trước nay luôn bị bà ta coi thường cướp mất. Chỉ là ta ra tay nhanh gọn, dọn dẹp sạch sẽ trước cả khi bà ta kịp trở tay, hơn nữa tay bà ta cũng không thể vươn ra ngoài cung được.
Thế nhưng ta lại xem nhẹ lòng dạ đen tối của bà ta, để rồi bà ta nắm được cơ hội mà giở trò.
Hôm Chu Phỉ đưa về một cô nương xinh đẹp yếu đuối, ta đã biết người này không có ý tốt. Chu Phỉ tính tình ngay thẳng, đơn giản, làm sao ngờ được cô nương kia vốn đã được sắp đặt sẵn, chỉ chờ hắn đến “cứu”? Vì ngại ngần, không nỡ tuyệt tình, cuối cùng hắn chỉ đành mang về phủ.