Ta cho người điều tra, liền biết ngay đây là trò của Huệ Quý phi. Bà ta xưa nay chỉ quen dùng mấy chiêu trò tình ái rẻ tiền, trí tuệ có hạn, khó mà nghĩ ra thủ đoạn cao siêu gì hơn.
Ta lạnh lùng nhìn cô nương ấy diễn trò, khi thì ân cần hỏi han, khi thì dịu dàng chăm sóc, ánh mắt toàn mật ngọt tình ý, mấy chiêu này vốn dễ khiến nam nhân say mê. Nhưng Chu Phỉ là ai chứ?
Biết bao tiểu thư xinh đẹp từng vờ vĩnh trước mặt hắn còn chẳng lọt vào mắt, huống hồ hắn lớn lên trong vòng vây của tiểu thư quý tộc, đã quá quen với những trò quyến rũ. Gặp người lạ tự dưng bám lấy, hắn chỉ nghĩ đối phương muốn chiếm lợi, thậm chí còn lo lắng bản thân sẽ bị hại, thế nên hắn phòng bị chặt chẽ, tránh né chẳng khác nào gặp phải rắn độc. Nhìn cảnh ấy, ta cười đến chảy cả nước mắt.
Quả nhiên, cô nương kia chưa kịp quậy phá được bao lâu, Chu Phỉ đã đau đầu, thẳng tay đuổi đi thật xa. Ta lại cho người theo dõi, chắc chắn nàng ta từ nay hết đường gây chuyện, cũng không để Huệ Quý phi có cơ hội xoay xở thêm.
Nếu bà ta đã cảm thấy cuộc sống quá yên ả mà buồn chán, vậy thì chúng ta cùng nhau không cần yên ổn nữa.
Trong kinh thành, kẻ muốn nịnh bợ vốn không thiếu, mấy năm gần đây cũng không ít nhà quyền quý dâng mỹ nhân vào cung. Nhưng tất cả đều bị Huệ Quý phi chèn ép, cuối cùng ai được để ý cũng phải qua tay bà ta, bị bà ta nắm giữ chặt chẽ không buông.
Gần đây ta được phụ hoàng sủng ái, liền có không ít người tìm cách đến thăm dò. Ta giả vờ như vô tình để lộ chút tin tức, muốn nói phụ hoàng thích gì, sợ rằng không ai hiểu rõ bằng ta.
Mọi người đều nghĩ phụ hoàng chỉ mê đắm Huệ quý phi vốn là kiểu nữ nhân rực rỡ, kiêu căng. Nhưng phụ hoàng nay đã lớn tuổi, đâu còn sức lực đối mặt với loại tính tình ấy. Huống chi, cho dù là sơn hào hải vị, ăn mãi một thứ rồi cũng ngán, huống hồ là mỹ nhân.
Có mấy nhà thông minh, ta chỉ gợi ý sơ qua, bọn họ liền hiểu, quả nhiên dâng lên những mỹ nhân dịu dàng, thanh tú, hợp ý phụ hoàng. Còn bên phía Đức Hiền Hoàng hậu, ta cũng âm thầm nhắc nhở, khiến các mỹ nhân mới vào đều bám lấy Hoàng hậu để tìm chỗ dựa.
Chuyện Hoà Kính công chúa vốn đã đủ khiến Đức Hiền Hoàng hậu chột dạ, nay mỹ nhân liên tục tiến cung, càng làm Huệ quý phi thêm bức bối, mà như vậy thì lại càng có lợi cho ta. Thế là hậu cung bề ngoài tưởng chừng yên ả, thực ra sóng ngầm đã nổi lên khắp nơi, các thế lực không ngừng tranh chấp, khiến Huệ quý phi sứt đầu mẻ trán, không còn rảnh mà để mắt chuyện khác.
Trước mắt ta đã dựng xong trại ngựa, dạo này thường đến đó ở lại. Khi mẫu hậu còn sống, ta từng được dạy đánh mã cầu rất giỏi, chỉ là lúc ấy còn nhỏ, chưa từng chính thức ra sân. Về sau lớn lên, ngay cả tự bảo vệ bản thân còn khó, đừng nói đến chuyện đánh mã cầu. Bây giờ học lại, quả thực có chút vất vả, thường xuyên trở về với thương tích đầy mình, vô cùng khổ sở.
Không bao lâu, Chu Phỉ cũng đến trại ngựa. Có lẽ hắn không nhìn nổi cảnh ta chật vật, nên bắt đầu chỉ dạy ta tư thế lên ngựa cùng kỹ thuật cưỡi ngựa đánh cầu. Ta cố gắng tập luyện mấy tháng, cuối cùng cũng có chút thành thạo. Không đến mức xuất sắc nhưng cũng chẳng quá kém cỏi.
Ta chọn ngày lành, mời một số gia tộc quyền thế và hoàng thân quốc thích ở kinh thành mà ta muốn kết giao, hẹn cùng nhau đánh mã cầu.
Thực ra, trong kinh thành không thiếu nhà có trại ngựa riêng, đánh mã cầu cũng vốn là thú vui giao lưu của mọi người. Nhưng so về quy mô hội họp lớn thì ít ai chịu đứng ra tổ chức, còn nếu nói về chỗ được bày biện tinh xảo, lại có suối nước nóng thiên nhiên ngay cạnh để nghỉ ngơi thì trại ngựa của ta được xem là nổi bật nhất. Vì thế chẳng mấy chốc, nơi này đã trở thành điểm hẹn gặp gỡ mà các sĩ tộc trong kinh thành đều ưa chuộng.
Đôi khi ta cũng xuống sân đấu vài trận, luôn kéo Chu Phỉ theo. Chu Phỉ đánh mã cầu giỏi, thường giúp ta một tay. Thắng thua vốn không quá quan trọng, bởi vì chỉ cần hắn xuất hiện, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Lời khen ngợi vang không ngớt: nào là “thanh nhã như trăng sáng”, nào là “phong hoa tuyệt thế”.
Những phụ nhân muốn kết giao với ta, nếu không tìm được gì để nói, chỉ cần khen Chu Phỉ vài câu, ta sẽ lập tức mỉm cười, dịu dàng tiếp chuyện, có chuyện cần cầu xin tất sẽ được đáp ứng.
Đám công tử thế gia cũng vô cùng mến trọng Chu Phỉ. Thế là hắn trở nên bận rộn, hôm nay dự thi hội, mai lại đi tiệc rượu. Chu Phỉ vốn tài hoa đầy mình, trong các buổi tiệc thường để lại nhiều tác phẩm được truyền tụng. Nhờ vậy, danh tiếng của hắn trong giới quý tộc càng ngày càng lẫy lừng. Chỉ tiếc rằng phần lớn mọi người đều thở dài, nói rằng nhân tài như vậy lại không thể cống hiến cho triều đình để dựng nên đại nghiệp quả thật đáng tiếc.
7
Chuyện giữa ta và Chu Phỉ vẫn không có tiến triển gì.
Có một lần, hắn đi dự tiệc về, uống thêm vài chén, cả người say khướt rồi chạy thẳng vào phòng ta, mặt mày đỏ bừng, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được một câu:
“Có phải nàng... nàng không thích ta không?”
Nghe hắn hỏi mà ta vừa buồn cười vừa tủi thân. Không thích ư? Ngươi mù sao? Ngay cả đại thẩm quét dọn trong phủ cũng biết ta thích ngươi đến mức nào.