Tin thắng trận liên tiếp truyền về: Hàn tướng quân đại thắng Hồi tộc, c.h.é.m được thủ lĩnh của chúng. Còn Chu Phỉ thì trong cuộc đàm phán, đã cùng Kiệt Nhung và Lang Mậu thuận lợi ký kết minh ước, buộc chúng phải cam kết gắn bó lâu dài với Đại Sở.
Trong một thời gian ngắn, cả triều đình đều phấn chấn, Hàn tướng quân và Chu Phỉ đều trở thành công thần hiển hách, được hết thảy tán dương ca ngợi.
8
Chu Phỉ về phủ sau buổi yến tiệc đoàn viên, được mọi người tán thưởng rộn ràng, khí thế cực kỳ nhộn nhịp. Ta lần đầu trông thấy Chu đại nhân vui mừng đến thất thố, Chu lão phu nhân cũng nói năng nhiệt thành rạng rỡ. Tất cả vì công lao Chu Phỉ lập được khi an toàn trở về, đồng thời vẫn còn mang theo nỗi sợ sau cuộc xuất chinh hiểm nguy, lần này ta sắp xếp hộ vệ đi theo nhưng khi trở về đã tổn thất quá nửa, có thể thấy rõ cuộc chiến kia hiểm ác chẳng phải chuyện thuận buồm xuôi gió.
Ba tháng sa trường khiến Chu Phỉ thân hình đen sạm, gầy gò hơn trước. Trong bữa tiệc, nhiều lần hắn nhìn ta bằng ánh mắt có điều gì đó lạ lùng.
Trong lòng ta vốn nặng nề, không hẳn là không vui mừng, chỉ là khi Chu Phỉ vừa trở về, triều đình liền nảy sinh tranh chấp, Hàn tướng quân dễ dàng được phong thưởng, quyền thế nâng lên, còn bên Chu Phỉ chỉ được ban thưởng vàng bạc mà thôi, chưa được ban thực quyền. Thái tử ra sức tranh đoạt, còn Chu Phỉ lại không chịu để tài năng mình bị bỏ xó. Hai bên tranh chấp không ít, ta biết nếu cơ hội này vuột mất, không biết còn chờ đến khi nào mới lại có.
Tiệc tan, ta dẫn Chu Phỉ vào phòng. Hắn nhìn ta bằng đôi mắt trầm tư, đến khi ta mở hộp lụa, lấy ra đặt một tờ giấy, trên đó viết ba chữ lớn: thư hòa li. Khi nhìn thấy tờ giấy, mắt Chu Phỉ đỏ rực, hắn nhìn đi nhìn lại, hỏi ta: “Viết khi nào?”
Ta đáp: “Đêm đại hôn rảnh rỗi, nên… ta viết.”
“Nàng rảnh rỗi thì viết thư hòa li sao? Ngay từ đầu nàng đã không định gả cho ta sao?” Chu Phỉ tức giận xé tờ giấy ra thành từng mảnh.
“Minh Hi ơi Minh Hi, khắp thiên hạ ai ai cũng biết nàng đối với ta tình sâu nghĩa nặng, sao chỉ có mình ta không biết? Nàng bày ra một ván cờ lớn như vậy, rốt cuộc muốn làm gì? Nàng thực sự muốn gì?” Hôm nay Chu Phỉ uống chưa quá nhiều nhưng lúc này đã phảng phất men say, đôi mắt đỏ rực.
“Người ta nói nàng mưu sâu kế hiểm, ta chưa từng để ý. Thế nhưng hôm nay, ta biết ta sai rồi. Minh Hi, nàng có trái tim hay không? Có hay không? Nàng có biết ba tháng qua ta khổ sở thế nào để tới được ngày hôm nay không? Có biết bao phen trong chiến loạn ta tưởng chừng đã tuyệt vọng, chỉ khi nghĩ đến nàng, nghĩ đến nàng đang chờ ta ở nhà, ta liền dốc hết sinh mạng để sống sót trở về tìm nàng. Vậy mà nàng lại cho ta thấy điều gì? Là lá thư hòa li này sao? Nàng muốn ta m.ó.c t.i.m mình ra cho nàng xem sao?”
Ta chưa từng nghe Chu Phỉ nói ra lời thẳng thắn như vậy. Trái tim ta giống như bị d.a.o khoét đi một lỗ hỏng, vội vã duỗi tay muốn ôm lấy hắn nhưng vừa vươn đến nửa chừng lại khựng lại.
Ta cắn răng ngoảnh mặt, lạnh lùng nói: “Hoà ly đối với chàng hay ta đều là chuyện tốt. Đêm đã khuya, Phò mã hãy về đi.”
Trong phòng, ta đứng lặng rất lâu, không biết Chu Phỉ đã rời đi từ khi nào. Cửa sổ vẫn mở rộng, gió đêm lùa vào buốt lạnh, khiến tay chân ta tê cóng.
Mấy ngày liền, Chu Phỉ không hề đoái hoài tới ta, cũng chẳng trở về phủ. Bất đắc dĩ, ta lại viết một phong thư hòa li, tìm đến Chu đại nhân. Ông ấy trầm ngâm rất lâu, sau đó trịnh trọng khom người bái ta một lạy. Ta không tránh né, lần dập đầu này chính là tình nghĩa ta cùng Chu Phỉ, ta nhận lấy. Chu đại nhân ký vào thư hòa li, ta liền mang nó vội vã vào cung.
Phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, ta quỳ suốt nửa ngày, khiến người động lòng vài phần. Cuối cùng, người không biết phải an ủi ta thế nào, bèn ban thêm châu báu tiền tài để dỗ dành.
Không quá hai ngày, Thái tử cũng đưa đến một đống hậu lễ, khiến ta chẳng hiểu nổi dụng ý.
Việc ta cùng Chu Phỉ hòa li nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Bao nhiêu kẻ tới dò hỏi nội tình, ta sinh phiền chán, bèn cho người tung ra lời đồn: Chu Phỉ vắng nhà ba tháng, ta nhân đó mua vào một đám thiếu niên tội nô, khi Chu Phỉ trở về, vừa thấy liền giận dữ, lập tức hòa li.
Tin này vừa ra, lại dấy lên vô số phỏng đoán. Trong thành lời đồn muôn hình muôn vẻ phần nhiều chỉ trích ta thất tiết, lại thương tiếc cho Chu Phỉ.
Phụ tử Chu gia vận thế hanh thông: Chu đại nhân khôi phục nguyên chức, vẫn làm Lễ Bộ thượng thư, còn Chu Phỉ thì thăng đến chức Lại Bộ thị lang, kiêm Thái tử phụ quan, ở bên cạnh Thái tử không rời nửa bước. Người ngoài đều phỏng đoán rằng bởi vì lời nói hành sự của ta khiến Chu gia chịu nhục, nên hoàng gia hổ thẹn mà đặc biệt ban trọng ân. Từ đó khách khứa nườm nượp, môn sinh bằng hữu tới lui đông đúc, cửa nhà Chu gia suýt bị giẫm nát.
9
Không ai biết, ta đã quen biết Chu Phỉ từ rất lâu trước kia.
Năm ta mười ba tuổi, tuổi nhỏ nhưng đã phải cắn răng nuốt hết đắng cay, nhiều đêm chỉ muốn lấy dải lụa trắng đi theo mẫu hậu.
Cho đến một ngày, ta gặp Chu Phỉ ở Ngự Hoa Viên. Hôm ấy là Tết Trung Nguyên, hắn theo Chu đại nhân lần đầu vào cung dự yến.
Khi đó, lòng ta u uất, thân mặc bộ váy hồng bó sát, chỉ chờ bước vào yến tiệc để bị Huệ Quý phi lôi ra làm trò cười. Ta trốn sau bụi hoa, tự trấn an mình để chuẩn bị đón nhận sỉ nhục. Uất ức dâng trào, ta bứt một đóa mẫu đơn đang nở rộ, ép xuống đất, nghiền nát.
Bấy giờ, ta nghe tiếng một thiếu niên trong trẻo vang lên sau lưng: “Không thích thì đừng chạm vào. Hãy để lại cho người thật sự yêu nó.”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt sáng ngời, ánh mắt tinh anh, nụ cười dịu dàng của hắn như một tia sáng soi thấu bóng tối, sưởi ấm trái tim vốn đã lạnh lẽo bấy lâu nay của ta.
Sau này lớn lên, ta đã gặp nhiều bậc mỹ nam phong nhã nhưng không ai có được sự ấm áp, trong sáng như Chu Phỉ.
Khi ấy, ta đã nghĩ: Trên đời sao lại có người rực rỡ, trong trẻo đến thế, khiến ta cảm thấy việc tiếp tục sống cũng chẳng đến nỗi tệ.
Chu Phỉ từng nói ta không hiểu ba tháng hắn chinh chiến đã sống thế nào. Nhưng hắn đâu biết, ta đã trải qua bảy năm dài trong thâm cung, mỗi ngày chỉ đếm thời gian, mỗi đêm đều giằng co giữa ý nghĩ sống hay chết. Chính hắn giống như ngọn đèn sáng, cho ta dũng khí sống tiếp.
Được gả cho Chu Phỉ vốn là giấc mơ mà ta chưa từng dám nghĩ tới.
Đêm động phòng, ta đội khăn tân nương, suốt một đêm chỉ nhìn hắn không rời mắt, hận không thể khắc từng đường nét khuôn mặt ấy vào trong tim. Trong ánh nến đỏ lập lòe, ta nhìn hắn mãi cho đến khi bình minh đến, rồi đứng dậy viết thư hòa li, trịnh trọng ký tên và giấu kín trong hộp lụa.
Chu Phỉ ngày trước đã từng nói một câu mà bao đêm ta vẫn lẩm bẩm trong lòng: “Không thích thì đừng chạm vào. Hãy để lại cho người thật sự yêu nó.”
Đâu phải ta không thích Chu Phỉ, chỉ là… ta không xứng với hắn.
Ta có lúc cũng động lòng, khi Chu Phỉ tỏ ý với ta. Nhưng đâu biết được tình cảm sẽ bền chặt bao lâu? Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu là phu thê thiếu niên, tình sâu như vậy cuối cùng cũng chỉ kéo dài được vài năm, rồi phụ hoàng quên hết, bỏ mặc ta sa lầy trong khốn khó.
Hơn nữa, nếu ta cứ giữ chặt Chu Phỉ, cả đời hắn còn đâu cơ hội đường hoàng đứng giữa triều đình để thực hiện chí hướng? Nếu hắn là người tầm thường thì cũng thôi đi nhưng Chu Phỉ vốn có tài học, có năng lực. Giờ hắn không oán ta, vậy năm năm, mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Lúc chúng ta có con cháu, cả đời hắn sẽ chỉ làm chứ quan quan nhàn rỗi, phú quý nhàn tãn, vì ta mà mất đi sự nghiệp hay sao?
Trong cung ta đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tranh đoạt, oán hận nên ta không tin có thứ gọi là tình cảm sâu như biển, bên nhau bạc đầu. Nếu một ngày phải nhìn ánh mắt đầy oán trách của Chu Phỉ, ta biết mình dù có sống trăm lần cũng không chuộc nổi lỗi lầm.
Ta vốn là người vô tình. Tình cảm ấm áp của mẫu thân đã sớm không còn. Tình phụ tử, tình cảm huynh đệ tỷ muội đối với ta chỉ là lợi ích dùng để trao đổi. Ta từ trong phú quý của hoàng thất vùng vẫy bò lên, mang theo nhiều mảng tối, chắc chắn sẽ còn phải lún sâu vào bóng tối khác. Còn Chu Phỉ, ánh trăng sáng mà ta đã mơ mộng thuở thiếu thời, ta sẽ giấu hắn thật sâu vào một góc kín trong lòng, như mảnh đất thanh tịnh duy nhất để chôn giữ hết những gì quý giá nhất.
Chu Phỉ, không ai yêu hắn hơn ta. Ta biết ơn hắn, vì đã làm rực rỡ cả quãng thời thiếu niên của ta.
Nhưng ta đành buông tay hắn.
(Hết)