Ta nín thở nhìn qua khe cửa, thấy phụ thân vừa kéo quần lên, mặt mày hớn hở bước ra từ căn phòng nọ. Ta vội vàng thu mình vào chiếc bao bột mì đang nằm, lòng đầy căm phẫn. Ngay sau đó, phụ thân ta đá mạnh vào cửa phòng, cất giọng: “Đi mau, đun nước cho mẫu thân mày tắm rửa!"
Ta chẳng dám hé răng, vội vàng lao ra bếp đun nước. Trong căn phòng của mẫu thân, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến ta muốn nôn.
Mẫu thân nằm trần truồng trên chiếc giường lộn xộn, hai mắt bà trợn ngược lên trần nhà, bất động như một xác chết. Nhìn mẫu thân như vậy, lòng ta quặn thắt, không nỡ nhìn thêm.
Da thịt mẫu thân trắng trẻo, nhưng khắp người lại đầy những vết bầm tím ghê rợn. Chỉ có mẫu thân và ta biết, phụ thân đã biến thành một con thú hoang như thế nào trên thân thể mẫu thân.
Ta pha nước ấm từ chiếc ấm đồng lớn, nhúng khăn vải vào rồi nhẹ nhàng lau người cho mẫu thân.
Vừa chạm vào những vết bầm tím giữa hai chân mẫu thân, bà liền hoảng hốt rú lên, co rúm người lại như một con nhím xù lông, nhất quyết không cho ta chạm vào.
Tiếng hét của mẫu thân xé tan màn đêm tĩnh lặng, ta sợ hãi tột độ, vội vàng ra hiệu cho bà: "Mẫu thân ơi, xin mẫu thân đừng la nữa..."
Nếu mẫu thân còn la hét, phụ thân sẽ lại đánh mẫu thân mất.
Đúng lúc ấy, tiếng rìu bổ vào gỗ vang lên đều đặn từ ngoài sân, từng nhát, từng nhát rõ mồn một như đang khoét sâu vào tim gan. Mẫu thân ta run rẩy, lập tức im bặt.
Cánh cổng gỗ kẽo kẹt mở ra, Triệu thẩm hàng xóm bước vào: "Đại Nha, tỷ tỷ trong nhà sao rồi?"
Phụ thân ta cười gượng gạo: "Trời oi bức, ta muốn lau người cho nàng ấy mà nàng ấy cứ giãy nảy lên, đang hờn dỗi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi bà ấy hỏi tiếp: "Huynh đang đóng gì thế?"
Giọng phụ thân ta trầm khàn đáp lời: "Nàng ấy không chịu ngồi yên, ta đóng tạm cái ghế, lát nữa lau người cho dễ."
Triệu thẩm tấm tắc: " Đại Nha tốt bụng thật, thương thê tử hết mực, tiếc là tỷ ấy chẳng hiểu được lòng huynh."
Ta và mẫu thân ta trong phòng nghe được, cả hai cùng rùng mình kinh hãi. Đó không phải là một chiếc ghế bình thường, mà là một chiếc ghế "đặc biệt" với những cái khóa cài trên tay vịn và lưng ghế.
Những thứ đồ kỳ quái, được gọi mỹ miều là làm riêng cho mẫu thân, có đến mấy cái trong nhà ta, tất cả đều giấu kỹ trong căn nhà phía sau.
Nào là cái ghế gỗ để mẫu thân dễ dàng đi vệ sinh, nào là con ngựa gỗ để mẫu thân vui chơi, rồi cả cái xích đu gỗ nữa...
Dân làng ai nấy đều tấm tắc khen phụ thân ta quá sức tận tâm với mẫu thân, một người thần kinh không bình thường mà ngày ngày vẫn bày đủ trò mua vui.
Chỉ có mình ta biết rõ những thứ đó dùng để làm gì.
Trong những đêm phụ thân say khướt, ta từng lén nhìn thấy ông trói nghiến mẫu thân trần truồng lên con ngựa gỗ, dùng chiếc lược tre mỏng quật tới tấp vào m.ô.n.g mẫu thân.
Từng nhát quật mạnh đến mức trên làn da non nớt của mẫu thân hằn lên những vệt m.á.u đỏ tươi kinh hoàng.
Mẫu thân đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh và nước mắt lã chã tuôn rơi, nhưng miệng bị bịt chặt nên không thể thốt ra được tiếng kêu nào.
Phụ thân ta vừa đánh vừa cười ha hả: "Ai mà ngờ được, một tiểu thư khuê các cao sang quyền quý, giờ đây trước mặt tao cũng chỉ như một con ch.ó cái!"
Chẳng lẽ phụ thân ta cũng phát điên rồi sao? mẫu thân ta thì có liên quan gì đến tiểu thư đài các chứ?