Con người về đêm biến thành một con thú khát máu, ban ngày lại là một người phu quân hiền lành, chất phác, yêu thương thê tử con cái hết mực, nổi tiếng khắp vùng.
Ông luôn chăm sóc mẫu thân sạch sẽ, gọn gàng, chải tóc tai tươm tất. Phụ thân ta thà ngày ngày vất vả lên rừng đốn củi, rồi gồng gánh vượt mấy dặm đường ra chợ trấn bán, cũng quyết không để mẫu thân và ta phải thiếu thốn cơm áo.
Dân làng ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi, nói mẫu thân ta phúc đức mấy đời mới vớ được người phu quân hiền lành, tử tế như phụ thân ta.
Chỉ có ta, từ thuở nhỏ đã cảm thấy phụ thân không hề xứng với mẫu thân mẫu thân ta lúc nào cũng thơm tho, mềm mại, toát ra một vẻ khí chất khác hẳn những người xung quanh.
Những lúc mẫu thân không lên cơn, gương mặt bà đẹp dịu dàng và sáng ngời, khiến ta cứ muốn sà vào lòng bà mãi thôi.
Còn phụ thân, ta từ bé đã không dám gần, không, không phải là sợ, mà là ghét.
Ta ghét cái hàm răng vàng khè của phụ thân, ghét cái miệng hôi hám của ông ta cứ như chó gặm nhấm cổ mẫu thân ta.
Càng lớn, ta càng nhận ra phụ thân ta là kẻ hai mặt. Ông ta đối xử với mẫu thân ta như thế nào, cũng đối xử với ta như vậy.
Trước mặt người ngoài, ông ta là một người phụ thân hiền từ, nhưng sau lưng lại coi ta chẳng khác nào một con ch.ó con.
Ta không có giường riêng, chỉ được phép ngủ trên mấy bao tải gạo, bao tải mì ở căn nhà phía sau. Vậy mà ông ta lại đi rêu rao với mọi người rằng tôi sợ bóng tối, nên ngày nào cũng đòi ngủ cùng bố mẫu thân.
Bề ngoài, ông ta ra vẻ nhường nhịn, chỉ ăn cơm độn khoai sắn để dành gạo ngon cho mẫu thân và ta. Nhưng sau lưng, ta đã không ít lần thấy ông ta lén la lén lút chui vào phòng riêng, một mình gặm gà quay, nhấm nháp rượu ngon.
Ông ta chẳng hề sợ ta phát hiện ra bí mật, mà thường xuyên túm tóc ta lên để đe dọa, rằng nếu ta dám hé lộ nửa lời ra ngoài, ông ta sẽ đánh gãy chân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Với cái danh tiếng "hiền lành tốt bụng" mà ông ta dày công vun đắp, dù có đánh ta vài cái, cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời.
Họ chỉ quay sang trách móc ta không hiểu chuyện, nói rằng mẫu thân ta là gánh nặng, đẩy người hiền lành như phụ thân ta vào bước đường cùng.
Càng thế, phụ thân ta càng được nước lấn tới. Lớn thêm một chút, ta phát hiện ra nhiều điều kỳ lạ hơn.
Phụ thân ta chỉ dựa vào việc đốn củi để kiếm sống qua ngày cho cả gia đình, thế mà ông ta lại thường xuyên lén lút ăn thịt uống rượu, vậy tiền đâu ra?
Một đêm nọ, ta trèo lên cây cổ thụ cong queo ở sau nhà, và rồi ta đã phát hiện ra bí mật của ông.
Ông ta rón rén lén ra khỏi phòng, đào một chiếc hộp gỗ dưới chân tường rào.
Những thứ bên trong chiếc hộp lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng. Ông ta lấy ra một thỏi, cân nhắc một lúc, rồi nhét vội vào túi, sau đó lại vùi chiếc hộp gỗ xuống đất.
Ta kinh ngạc tột độ. Một bó củi chỉ bán được vài đồng bạc cắc, vậy phụ thân ta đã tích cóp được cả một hộp bạc thế này từ bao giờ?
Đợi đến sáng hôm sau, lúc ông ta ra chợ trấn bán củi, ta lén đào chiếc hộp gỗ lên, bưng vào phòng: "Mẫu thân ơi, mình có tiền rồi, con sẽ dẫn mẫu thân trốn đi!"
Khi mẫu thân ta nhìn thấy chiếc hộp gỗ cũ kỹ kia, đồng tử của bà ấy co rút lại, đứng ngây người như trời trồng.
Ta sốt ruột lay lay bà ấy: "Nhanh lên mẫu thân ơi, nếu mình không đi ngay là muộn mất!"
Bà ấy nhìn ta với ánh mắt cảnh giác, trong tích tắc, ta có cảm giác như thể mẫu thân đã lấy lại được tỉnh táo. Nhưng ngay giây phút sau, bà ấy lại lên cơn, vung tay hất đổ tung chiếc hộp gỗ.
Những đồng bạc trắng lóa văng tung tóe khắp sàn nhà. Trong lúc ta cuống cuồng nhặt những đồng bạc, bà ấy lại cười khúc khích nghịch ngợm chiếc hộp gỗ, không hiểu sao lại vô tình làm bật ra một ngăn bí mật ở dưới đáy hộp, từ đó rơi ra một chiếc ngọc bội.