Người Mẹ Điên

Chương 11



Lục Phong là con trai duy nhất của Lục gia, đương nhiên được coi như trân bảo.

 

"Quỳ xuống!" Lục Minh Hiên trầm mặt nhìn ta.

 

Ta còn chưa kịp hành động gì, đã có người đỡ lấy ta từ phía sau. Khi ngước mắt nhìn, thì ra là mẫu thân.

 

"Thanh Chỉ" Lục Minh Hiên thấy mẫu thân, có chút ngượng ngùng: "Vi Nhi hành động thô lỗ, làm Phong nhi bị thương thành ra thế này, cũng nên dạy dỗ lại."

 

Mẫu thân không thèm để ý đến hắn, chỉ cúi đầu hỏi ta: "Con vì sao đánh Lục Phong?"

 

Ta kể lại nguyên văn lời Lục Phong đã nói.

 

Khi những người có mặt nghe được những từ "hồ ly tinh", "quyến rũ" này, sắc mặt đều thay đổi.

 

"Tuổi nhỏ mà đã dám ngậm m.á.u phun người!" Lục phu nhân run rẩy chỉ tay vào ta.

 

Mẫu thân mang theo nụ cười lạnh lùng trên mặt: "Sao bà dám khẳng định là Vi Nhi nói dối? Chẳng phải con trai cưng của bà thô lỗ vô giáo dục sao!"

 

"Bởi vì nó là đồ con hoang! Sao có thể so sánh với tiểu gia ta đây!"

 

Lục Phong không nhịn được nhảy dựng lên gào thét.

 

Cả căn phòng yên tĩnh như tờ. Nụ cười chế giễu trên mặt mẫu thân càng lúc càng lớn: "Xem ra không cần phải xác minh, cũng biết được ai mới là người vô giáo dục!"

 

Lục phu nhân bật đứng dậy: "Dù là Phong nhi nói thì sao chứ? Nó là đích tử Lục phủ, ngươi chẳng qua chỉ là một di nương, sao dám phạm thượng?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Phạm thượng?" mẫu thân hẹp mắt lại: "Tiêu thị, đừng quên danh hiệu Lục phu nhân của bà là do đâu mà có!"

 

Sắc mặt Lục phu nhân đột nhiên thay đổi. Lục Minh Hiên vốn dĩ đã hứa hôn ước với mẫu thân, nhưng Lâm phủ gặp nạn, nương lại mất tích, Lục phủ đổi ý kết thông gia với Tiêu gia.

 

Mà tiểu thư Tiêu gia năm đó vốn là khuê mật tri kỷ của mẫu thân, Lâm gia vừa xảy ra chuyện không lâu, nàng liền gả vào Lục gia. Bạn thân gặp nạn, tiểu thư họ Tiêu không những không giúp đỡ, còn tranh giành phu quân của mẫu thân.

 

Danh phận Lục phu nhân của nàng, đâu có được quang minh chính đại như vậy. Lục phu nhân bị mẫu thân chặn họng không nói nên lời, đành phải ấm ức nhìn Lục Minh Hiên.

 

"Thanh Chỉ, ta biết trong lòng nàng uất ức, nhưng phu nhân cũng là vô tội..."

 

Chưa đợi Lục Minh Hiên nói xong, mẫu thân đã nắm tay ta bước ra ngoài: "Có câu Vi Nhi nói đúng, năm đó nếu không phải ta gặp chuyện ngoài ý muốn, ngôi vị chủ mẫu Lục gia lúc nào đến lượt Tiêu thị! Đây là các người nợ ta!"

 

Trên đường về kinh đã được cửu phụ ruột tướng quân chỉ điểm mấy lần, kỹ năng nghe lén của ta càng lúc càng thành thạo.

 

Lúc này trong phòng, Lục Minh Hiên đang nhỏ nhẹ dỗ dành mẫu thân: "Dù sao thì nàng ấy cũng là chính thất, nàng cũng phải cho nàng ấy chút mặt mũi, nếu không nàng ấy kiện đến chỗ mẫu thân, nàng lại phải chịu khổ rồi, ta cũng đau lòng lắm!"

 

Mẫu thân quay người lại: "Năm đó ta xem nàng ấy là người tri kỷ đầu tiên, nhưng nàng ấy lại nhắm trúng phu quân của ta. Nếu không phải là nàng ấy, ta mới là chính thất phu nhân của chàng! Sao lại đến lượt nàng ấy bắt nạt con ta như vậy!"

 

Lục Minh Hiên nhẹ nhàng an ủi: "Xem ra Vi Nhi của chúng ta chẳng phải tay vừa, trừng trị thằng nhóc kia thảm hại thế, coi như là giúp nàng trút giận rồi!"

 

Mẫu thân ta nghe vậy liền bật cười qua làn nước mắt. Ta đứng bên cạnh cảm thấy nhàm chán, cứ có cảm giác mẫu thân đang cố gắng tỏ ra hòa nhã với hắn.

 

Trong khi đó, sự tình ở phòng Lục phu nhân lại náo động hơn nhiều. Bà ta đập phá tan tành đồ đạc trong phòng, đám nha hoàn, bà v.ú xung quanh đều nín thin, chẳng dám lên tiếng.

 

"Con tiện nhân, đúng là tiện nhân! Tại sao nó lại quay về, còn mang theo cái nghiệt chủng kia nữa! Tất cả là do tên xa phu c.h.ế.t tiệt năm đó làm hỏng chuyện, nếu không, làm sao nó còn sống mà về đây tranh giành với ta? Ta vốn định mượn tay tên xa phu đó để nó thân bại danh liệt, ai ngờ hắn lại lăn ra chết! Đúng là đồ vô dụng!"

 

Bà v.ú bên cạnh hốt hoảng nhắc nhở: "Phu nhân ơi, người nói khẽ thôi, cẩn thận có người nghe thấy. Người nghĩ xem, có khi nào ả ta đã biết chuyện năm xưa rồi không?"