Lục phu nhân mặt mày tối sầm, cố giữ bình tĩnh: "Nếu vậy thì càng không thể giữ nó lại!"
Tim ta thắt lại, lẽ nào năm đó chính bà ta đã sai khiến gã cha hờ kia hãm hại mẫu thân ta?
Ta vội vàng trèo xuống từ mái nhà, kể lại mọi chuyện vừa nghe được cho mẫu thân.
Nhưng mẫu thân ta lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ: "Ta biết cả rồi, ta không sợ bà ta động tay, chỉ sợ bà ta không làm gì thôi!"
Tuy rằng dáng vẻ mẫu thân có vẻ đã nắm chắc phần thắng, nhưng ta vẫn không khỏi đề cao cảnh giác. Trước ngày mẫu thân xuất giá, cửu phụ đã từng dặn dò, ta là hổ nữ nhà tướng, phải bảo vệ chu toàn cho mẫu thân.
Vài ngày sau, Lục phu nhân cho người mời mẫu thân sang, khóc lóc thảm thiết, muốn đích thân dâng trà xin lỗi mẫu thân, nói rằng do bà ta dạy dỗ Lục Phong không tốt, để hắn nói năng vô lễ.
Qua chiếc đình giữa hồ, ta thấy họ không biết vì sao lại giằng co rồi cùng nhau ngã xuống nước. Đám người hầu trên bờ hoảng hốt, nhưng quan sát kỹ, không một ai có ý định xuống nước cứu người.
Ta vội vàng chạy ra mép hồ, chỉ thấy mặt hồ tung bọt trắng xóa, quay đầu lại thì thấy Lục Phong đang há hốc mồm, bộ dạng ngốc nghếch, đứng trên lan can xem náo nhiệt.
"Mẫu thân ngươi cũng ở dưới đó, sao ngươi không xuống cứu?"
Nhân lúc không ai chú ý, ta đạp một cước vào m.ô.n.g Lục Phong, đẩy hắn xuống nước, rồi lập tức nhảy theo.
Dưới nước đục ngầu, chỉ thấy mẫu thân và Lục phu nhân đều đang cố gắng bơi lên, điểm khác biệt là, có một nha hoàn từ đáy hồ ôm chặt lấy chân mẫu thân. Thấy mẫu thân sắp đuối sức, ta nhanh chóng bơi tới, cố gắng gỡ tay nha hoàn kia ra.
Nàng ta ở dưới nước không mở mắt được, hai tay quờ quạng loạn xạ, không chịu buông chúng ta ra. Lục Phong lúc này vừa vẫy vùng bơi đến gần, ta liền túm lấy chân hắn, nhét vào tay nha hoàn kia.
Nha hoàn kia vừa chạm được chân, liền như rùa cắn được mồi, c.h.ế.t cũng không buông, kéo Lục Phong chìm xuống đáy hồ. Đến cả tử sĩ cũng dám dùng, xem ra Lục phu nhân thật sự hận mẫu thân ta đến thấu xương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này, n.g.ự.c ta cũng như muốn nổ tung, ta gắng sức bơi lên, một tay đỡ mẫu thân, tay kia đỡ Lục phu nhân, đưa họ lên mặt nước. Không khí trong lành ùa vào lồng ngực, ta thở hổn hển. Trên mặt nước, Lục phu nhân thảm hại vô cùng, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân ta cũng ở đó, bà ta liền trợn tròn mắt: "Ngươi... sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Ta lau nước trên mặt, nhếch miệng cười với bà ta: "Mẫu thân ơi, con vừa cứu mạng người đấy!"
Đã vậy, thì một mạng đổi một mạng vậy. Ta quay đầu nhìn xuống đáy hồ đen ngòm.
Trên bờ hỗn loạn, mẫu thân ta mặc kệ quần áo ướt sũng, run rẩy ôm chặt lấy ta, nhỏ giọng nói: "Sao con lại ngốc nghếch như vậy, mẫu thân đã sắp xếp người rồi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẫu thân biết phải làm sao?"
Ta vừa cười vừa vắt nước trên tóc: “Thấy mẫu thân rơi xuống nước, con sao có thể ngồi yên cho được. mẫu thân à, con không phá chuyện của người đâu, lát nữa con sẽ tặng mẫu thân một món quà lớn!"
Sau khi bà v.ú và nha hoàn thu xếp ổn thỏa cho chúng ta, Lục Phong và cô nha hoàn kia mới được vớt lên. Tiếng thét thất thanh của Lục phu nhân vang vọng khắp Lục phủ.
Chỉ tiếc thay, khi vớt lên thì Lục Phong đã tắt thở từ lâu, chân hắn vẫn còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nha hoàn kia.
Lục phu nhân ngay lập tức ngất lịm đi.
Lục Phong là đích tử duy nhất của Lục phủ, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả nha hoàn, tiểu tư hầu hạ lúc đó đều bị giam lại để thẩm vấn, ngay cả mẫu thân ta cũng bị giải đến trước mặt lão phu nhân.
"Thiếp thân thực sự không hay biết gì. Hôm đó tỷ tỷ nói muốn tạ tội với thiếp, thiếp hoảng hốt đỡ lấy, nào ngờ bị một luồng sức mạnh kéo xuống nước. May mà có Vi Nhi cứu giúp kịp thời, nếu không e rằng giờ này thiếp cũng chẳng còn cơ hội đứng đây trò chuyện với phu quân và bà mẫu."
Mẫu thân ta khóc lóc thảm thiết, chưa bao giờ tôi thấy người yếu đuối đến vậy.
Ngay cả Lục Minh Hiên vốn mặt mày cau có cũng thoáng lộ vẻ không đành lòng.