Bà ấy kinh ngạc nhìn ta, giống như cái ngày bà ấy được cứu, khi bà ấy nhìn thấy ánh mắt của ta sau lưng vị thị vệ vậy.
Lửa càng lúc càng hung tợn, hơi nóng hừng hực thiêu đốt quần áo và tóc chúng ta, xà nhà trên đầu có vẻ như sắp sụp xuống.
Mẫu thân ta đột nhiên ôm chặt lấy ta, ánh mắt trở nên tỉnh táo. Khi chúng ta dìu nhau xông ra khỏi phòng chính, toàn bộ mái nhà ầm ầm đổ sập.
Lúc này, Tướng quân chạy đến dập lửa, nhìn thấy hai mẫu tử chúng ta lấm lem bụi đất, liền lảo đảo tiến lên ôm chầm lấy: "Thanh Chỉ, sao muội lại ngốc nghếch đến vậy, nếu biết muội định cùng bọn chúng đồng quy vu tận, huynh trưởng này dù thế nào cũng không đồng ý phối hợp với muội!"
Ba người chúng ta ôm nhau khóc nức nở, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng khi sống sót sau tai họa.
Tướng quân nhìn ta đầy biết ơn và vui mừng: "Vi Nhi, con bé ngoan, con lại một lần nữa cứu mạng mẫu thân con!"
Mẫu thân ta sau khi thoát c.h.ế.t lần thứ hai, cuối cùng cũng kể hết mọi chuyện cho ta nghe.
Năm xưa, mẫu thân ta bị gã xa phu dụ dỗ bắt cóc, nếu không có sự đồng lõa của Lục Minh Hiên, một mình Tiêu thị chắc chắn không thể làm được.
Lục gia và Tiêu gia vì muốn bảo vệ vị hoàng tử mà họ ủng hộ lên ngôi, đã không từ thủ đoạn cấu kết với nhau hãm hại Lâm gia.
Vì sắp sửa liên hôn với Lục gia, Lâm gia không hề đề phòng Lục Minh Hiên, nên khi bị tống giam vẫn cầu xin Lục gia giúp con gái mình trốn thoát.
Lúc đó, Lục Minh Hiên vốn dĩ không hề có ý định cưới mẫu thân ta, nhưng vẫn dùng những lời ngon ngọt dụ dỗ mẫu thân ta ân ái một đêm trước khi đưa bà ấy đi.
Sau đó, Lục Minh Hiên lạnh lùng mặc kệ Tiêu thị thuê mướn đám lưu manh ra tay tàn độc với mẫu thân ta.
Nhưng ai ngờ, nhà ngoại ta sau này được minh oan, mẫu thân ta vẫn còn sống trở về kinh thành, và sinh ra ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy Tướng quân phủ được hoàng thượng trọng dụng trở lại, còn vị hoàng tử mà mình ủng hộ thì hy vọng đoạt đích ngày càng mong manh, Lục Minh Hiên bèn nảy sinh ý đồ khác.
Ông ta thuận nước đẩy thuyền, cưới mẫu thân ta về làm thê. Mẫu thân ta vốn tưởng rằng, người hãm hại bà ấy là Tiêu thị, nên một lòng muốn gả vào Lục gia để báo thù.
Nhưng trong những ngày tháng kề cận Lục Minh Hiên, bà ấy vô tình phát hiện ra chân tướng sự việc.
Cái c.h.ế.t của ngoại tổ, nỗi gian truân của Lâm gia, những năm tháng sống không bằng c.h.ế.t của bà ấy, hóa ra đều là do người phu quân đầu ấp tay gối của mình lên kế hoạch.
Lúc đó, bà ấy đã âm thầm lên kế hoạch, lấy thân làm mồi nhử, để báo thù rửa hận!
Sau khi đám cháy lớn bị dập tắt, người Lục phủ mới phát hiện, đêm đó không chỉ viện của Lục Minh Hiên bốc cháy, mà cả viện của lão phu nhân cũng bị lửa thiêu rụi.
Vô cùng đáng tiếc, ngoại trừ bình thê Lâm thị, hai vị chủ tử của Lục phủ đều không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Kẻ gây ra tội ác tày trời hóa ra lại là Lục phu nhân Tiêu thị. Khi bà ta bị bắt, tay vẫn còn nắm chặt vật dụng gây cháy, đứng trước viện của lão phu nhân cười lớn: "Gieo gió gặt bão, các ngươi đều phải xuống mồ chôn cùng Phong Nhi của ta!"
Tiêu thị bị phán tội lăng trì vì mưu sát bà mẫu và phu quân. Triều đình tuy còn nghi ngờ, nhưng sự việc xảy ra quá rõ ràng và logic, khiến người ta không thể không tin.
Tiêu thị vì mất con trai và lòng ghen tỵ, ôm hận với phu quân và bà mẫu, nên đã ra tay phóng hỏa.
Họ không hề biết, vật dụng gây cháy bên ngoài viện của lão phu nhân là do ta bí mật đặt vào. Nếu không, chỉ với một mình Tiêu thị, làm sao có thể gây ra chuyện động trời như vậy trước mắt bao nhiêu người?
Ta vẫn luôn hoảng sợ, nếu biết mẫu thân ta lấy thân làm mồi nhử, ta nhất định sẽ không đồng ý để bà ấy làm vậy.
Ngoài ra, còn có người thắc mắc, tại sao cả phủ chỉ có mẫu thân ta thoát ra?