Ta quan sát hồi lâu, mới nhận ra đây là viện của Lục phu nhân Tiêu thị trước đây. Lòng đầy bất an, ta rón rén trèo lên tường, bất ngờ nhìn thấy Lục phu nhân tiều tụy đứng thẳng đờ trong sân, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng viện đóng kín.
Bà ta dường như đang lắng nghe tiếng nhạc hỉ và tiếng ồn ào náo nhiệt của khách khứa bên ngoài. Khi phát hiện ta đang bám trên tường, bà ta ngước lên và nở một nụ cười quái dị với ta.
Ta sợ hãi suýt chút nữa thì ngã nhào xuống. Ta quay đầu chạy ngay về phòng tân hôn của mẫu thân, thừa lúc bà v.ú ngoài cửa không để ý liền lẻn vào trong: "Mẫu thân ơi, mẫu thân nhất định phải cẩn thận Lục phu nhân, bà ta trông đáng sợ lắm!"
Mẫu thân ta vén khăn voan lên, dịu dàng mỉm cười với ta: "Vi Nhi đừng sợ, con giúp mẫu thân làm một việc này."
Mặc dù đám nha hoàn bà v.ú ngoài cửa ra sức ngăn cản, mẫu thân ta vẫn nhất quyết đến viện của Lục phu nhân.
Đám hạ nhân đều biết mẫu thân ta giờ đây là người được Lục Thị lang yêu chiều nhất, lại đang mang thai, nên không dám ngăn cản quá mức.
Thế là, mẫu thân ta mặc bộ hỉ phục đỏ rực chói mắt, đứng trước mặt Lục phu nhân đắc ý khoe khoang: "Tiêu thị, con trai ngươi c.h.ế.t rồi, giờ thì cái vị trí chính thất này cũng sắp thuộc về ta rồi. Chỉ cần con trai của ta ra đời, sẽ chẳng ai còn nhớ đến ngươi và cái giống tiện tì của ngươi nữa!"
Lục phu nhân hai mắt đỏ ngầu, vùng vẫy muốn xông lên chỗ mẫu thân ta, nhưng bị đám hạ nhân đè chặt cứng.
"Tiêu thị, ngươi dùng đủ mọi thủ đoạn, cướp đoạt phu quân của ta, hại ta cả đời, ngươi tưởng thế là đắc thắng sao? Người Lục gia vốn dĩ chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của ngươi, cũng chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của con trai ngươi. Ai có lợi cho họ, họ sẽ thiên vị kẻ đó, giống như cái cách mà họ đã đối xử với ta năm xưa vậy! Giờ ngươi rơi vào cảnh này, thì biết trách ai đây?"
Trong những lời mỉa mai của mẫu thân ta, lại ẩn chứa một tia thương cảm. Đáng tiếc, đám hạ nhân không hiểu được điều đó, họ nghe mẫu thân ta nhân cơ hội giẫm đạp người khác như vậy, đều lặng lẽ quay mặt đi, không dám hó hé một lời, dù cho Lục phu nhân từng là một trong những chủ tử cao quý nhất nơi đây.
Lục phu nhân ngừng giãy giụa, bà ta nhìn chằm chằm vào mẫu thân ta, hận ý trong mắt đã đạt đến đỉnh điểm.
“Hận ta sao?" mẫu thân ta cười nói: "Hận ta là đúng rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng ai hiểu được ý nghĩa câu nói cuối cùng của mẫu thân ta.
Đêm tân hôn, ta bị đuổi về phòng mình ngủ. Trằn trọc mãi không ngủ được, ta vẫn không hiểu, rõ ràng Lục phu nhân trông nguy hiểm như vậy, tại sao mẫu thân ta lại dặn ta sau khi bà ấy rời đi thì lén mở khóa cổng viện của bà ta?
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy có người la hét: "Cháy rồi, cháy lớn rồi, mau cứu người!"
Ta bật dậy khỏi giường, lao ra sân, chỉ thấy lửa ngút trời từ hướng phòng chính của mẫu thân ta.
Đầu óc ta ong ong. Khi ta xông đến sân của mẫu thân, bị đám hạ nhân bên cạnh ngăn cản: "Tiểu thư, không thể đến gần, lửa lớn lắm!"
Cả căn phòng bị lửa bao trùm, không ai dám tiến lại gần!
"Mẫu thân!" Ta kinh hãi tột độ, hất tay đám hạ nhân, giật lấy tấm chăn ướt trong tay một người rồi lao vào biển lửa.
Tình hình trong phòng ngủ vẫn còn khá ổn, lửa chưa lan đến bít hết cửa ra vào. Ta thấy mẫu thân ta ngây người đứng giữa phòng, không hề né tránh hay bỏ chạy, bà ấy lẩm bẩm: "Phụ thân, mẫu thân, con gái đã báo thù cho người rồi! Con gái sẽ đến với người ngay đây!"
Bên cạnh bà ấy, là Lục Minh Hiên đang mặc bộ hỉ phục, bất tỉnh nhân sự.
Ta lo lắng phủ tấm chăn ướt lên đầu bà ấy: "Mẫu thân, mau đi theo con!"
"Không..." Bà ấy vừa khóc vừa lắc đầu: "Đại thù đã được báo, hãy để mẫu thân đi đi!"
"Mẫu thân!" Ta nước mắt tuôn rơi: "mẫu thân vẫn còn có con! Nếu mẫu thân không đi, con cũng sẽ không đi!"