Mặt ông ta xám xịt, hơi thở thoi thóp, khi nhìn thấy chúng ta bước vào, mặt ông ta lộ rõ vẻ hoảng sợ tột độ, miệng bị bịt chặt chỉ phát ra những tiếng rên ư ử.
Mẫu thân ta cầm chiếc lược tre, vung tay liên tục, quật mạnh vào mặt trong đùi phụ thân ta. phụ thân ta nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng những hình cụ mà ông ta phát minh ra để hành hạ mẫu thân ta, giờ đây lại được dùng chính trên người ông ta.
Ông ta mồ hôi lạnh ướt đẫm, miếng vải rách bịt miệng đã thấm đẫm máu.
“Nếu không phải huynh trưởng ngăn cản, ta thật sự muốn cắt từng miếng thịt trên người ngươi ra!"
Ánh mắt mẫu thân ta lạnh lẽo đổ dồn xuống hạ bộ của phụ thân ta. phụ thân ta lập tức im bặt, kinh hãi lắc đầu lia lịa.
"Đại Nha, con có trách mẫu thân quá tàn nhẫn không?" mẫu thân ta hỏi ta bằng giọng vô cảm.
Ta lắc đầu, chỉ có mình ta biết, những năm qua mẫu thân đã phải chịu đựng những gì. Nếu ta là mẫu thân, e rằng ta đã không còn dũng khí để sống tiếp.
Mẫu thân ta khẽ mỉm cười, quay người ra ngoài dặn dò vài câu với thị vệ. Chẳng mấy chốc, bà ấy bưng một hũ nhỏ bước vào.
"Đại Nha, quay mặt đi!" mẫu thân ta ra lệnh, ta ngoan ngoãn làm theo.
Phía sau vang lên tiếng vải bị xé toạc, mẫu thân ta mở nắp hũ, một mùi hương mật ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp căn phòng.
Ta không kìm được nuốt nước miếng.
"Huynh trưởng dặn dò không được để người khác nhìn thấy vết thương, vậy nên dù ngươi có mất đi vài lạng thịt ở chỗ đó, cũng chẳng ai hay biết!"
Hương mật ngọt ngào ngày càng nồng nặc, mẫu thân ta hình như đang bôi nó lên một chỗ nào đó. Chẳng bao lâu sau, ta kinh hãi khi thấy một đàn kiến đen kịt từ các góc tường nhanh chóng kéo đến chiếc ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong số đó còn có cả những con côn trùng to lớn mà ta chưa từng thấy bao giờ, khiến ta nổi hết cả da gà.
Ta không kìm lòng được, quay đầu nhìn trộm. Giữa hai chân phụ thân ta đã bị bao phủ bởi một đám kiến và côn trùng đen ngòm ngọ nguậy.
Ông ta trợn tròn mắt, gân xanh nổi lên khắp cổ, mặt đỏ tía tai, điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn bị trói chặt trên chiếc ghế.
Mẫu thân ta bật lên tiếng cười ha hả, lòng ta thót lại. Dáng vẻ cuồng loạn đó, như thể bà lại trở về trạng thái điên dại như trước kia.
Tướng quân nghe thấy tiếng động liền xông vào, ông ta bịt mắt ta lại, rồi sai người đưa mẫu thân ta ra ngoài.
Ngay lúc đó, cụ Cử nhân quả nhiên đến thăm. Tuy cụ khách sáo, nhưng lời nói bóng gió đều thăm dò tình hình của phụ thân ta.
Tướng quân cau mày nói: "Thanh Chỉ, sự việc không đơn giản như vậy, muội đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Mắt mẫu thân ta đỏ hoe: "Huynh trưởng, huynh đã thay đổi rồi! Không còn là Lâm Hữu Thanh không sợ trời không sợ đất ngày xưa nữa, mà đã trở nên do dự, sợ đầu sợ đuôi!"
Tướng quân cười khổ: "Huynh trưởng hận không thể băm vằm tên cặn bã kia thành trăm mảnh! Nhưng... Lâm gia vừa được minh oan, vẫn đang ở trong vòng xoáy tranh đấu. Biết bao nhiêu con mắt trong triều đình đang nhìn chằm chằm, huynh trưởng không thể không thận trọng! Trước khi thực sự tóm được kẻ chủ mưu đứng sau giật dây, chúng ta không thể lơ là. Thanh Chỉ, muội vẫn phải chịu ấm ức một thời gian."
Mẫu thân ta im lặng không nói. Ta lặng lẽ lùi ra khỏi phòng, muốn quay lại xem phụ thân ta thế nào.
Bên ngoài cửa phòng có thị vệ canh gác, ta chỉ còn cách trèo lên mái nhà từ phía sau. Chỉ có ta mới biết, căn nhà này có bao nhiêu khe hở để nhìn trộm.
Trong phòng, hai chân phụ thân ta đã được cởi trói, quần áo cũng đã được thay mới tinh tươm.
Một tên thị vệ rút miếng giẻ rách nhét trong miệng ông ta ra: "Chủ tử nói ông chỉ cần cố thêm vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ sắp xếp người bảo đảm ông còn sống trở về kinh thành!"
Phụ thân ta thoi thóp ngẩng đầu: "ả nữ nhân khốn kiếp kia quá độc ác, ta e là..."