Người Mẹ Điên

Chương 6



 

Đó là tên của mẫu thân sao? Thật là một cái tên đẹp,

 

Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ nghe dân làng gọi mẫu thân là "mẫu thân cái Đại Nha", "mụ điên", "bà điên".

 

Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, tất cả mọi người ngoài sân đều nín thở chờ đợi. Rất lâu sau, cánh cửa phòng hé mở, mẫu thân ta ngơ ngác đứng ở ngưỡng cửa.

 

Tướng quân kích động muốn lao tới, nhưng lại kìm lòng, sợ rằng sẽ khiến mẫu thân ta giật mình. Mẫu thân ta nhìn tướng quân không chớp mắt, nước mắt dần dâng đầy khóe mắt: "Huynh trưởng!"

 

Hai người ôm nhau khóc nức nở. Còn ta thì như hóa đá ngay ngoài cổng, mẫu thân ta, hóa ra mẫu thân chưa từng phát điên!

 

Ta từ từ quay đầu nhìn phụ thân ta đang bị áp giải sang một bên, mặt ông ta đã trắng bệch như tờ giấy. Những năm qua, ông ta đã giày vò, ngược đãi mẫu thân ta như thế nào, ông ta là người hiểu rõ nhất,

 

Giờ đây mẫu thân ta đã hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần những gì ông ta đã gây ra.

 

Nghĩ đến những thủ đoạn của phủ tướng quân, phụ thân ta run rẩy, không kìm được mà tè cả ra quần.

 

"Tướng quân tha mạng, tiểu nhân thực sự không biết gì cả."

 

"Chúng ta không tin phụ thân cái Đại Nha lại làm ra cái chuyện bỉ ổi như thế, chắc chắn là các người vu oan giá họa để g.i.ế.c người diệt khẩu!"

 

"Đồ điên kia, cô đúng là đồ vô lương tâm! Bao năm qua, phụ thân cái Đại Nha đã chăm sóc cô như thế nào hả? Không có ông ấy, cô đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi!"

 

"Có tiền thì muốn làm gì cũng được, muốn trở mặt vô ơn cũng xong à?"

 

"Hôm nay chúng nó dám g.i.ế.c phụ thân cái Đại Nha, ngày mai biết đâu lại g.i.ế.c hết chúng ta để bịt đầu mối!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mọi người đừng sợ! Chúng ta cùng nhau đi tìm cụ Cử nhân, chúng nó chắc chắn không dám động đến cụ đâu, cùng lắm thì chúng ta kiện lên quan huyện!"

 

Đầu làng có một cụ Cử nhân chưa từng làm quan, nhưng rất được kính trọng, nghe nói ngay cả quan huyện cũng phải nể cụ vài phần.

 

Vị tướng quân kia tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. mẫu thân ta hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đó, vung d.a.o c.h.é.m thẳng xuống đầu phụ thân ta.

 

"Á..." phụ thân ta kêu thảm một tiếng, phân và nước tiểu cùng lúc tuôn ra.

 

Nhưng nửa ngày sau, ông ta mở mắt ra, thì thấy đầu mình vẫn còn nguyên trên cổ. Hóa ra, vị tướng quân kia đã kịp thời nắm chặt lấy chuôi d.a.o của mẫu thân ta: "Bà con đừng hoảng sợ, muội muội của ta đang quá kích động thôi. Chúng ta sao có thể g.i.ế.c hại ân nhân cứu mạng của mình được chứ?"

 

Mọi người đều ngây người ra, thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt.

 

“Huynh trưởng không tin muội sao?" mẫu thân ta kinh ngạc nhìn tướng quân.

 

Tướng quân liếc nhìn ta đang đứng sau lưng thị vệ, rồi lại nhìn phụ thân ta với ánh mắt đầy thâm ý, ông ta nói nhỏ, chỉ đủ để chúng ta nghe thấy: "Nếu ngươi chỉ là một tên đánh xe tạm thời thấy sắc nảy lòng tham, thì sao vừa gặp mặt đã nhận ra ta là tướng quân? Chuyện này chắc chắn còn nhiều uẩn khúc, phải điều tra cho ra lẽ!"

 

Khuôn mặt phụ thân ta vừa lấy lại chút huyết sắc, lại lập tức trắng bệch như tờ giấy.

 

Đêm dần buông xuống, căn nhà nông từng giam cầm mẫu thân ta giờ đây đã biến thành nhà tù giam giữ phụ thân ta.

 

Ta vẫn trốn trong căn nhà sau, nằm trên bao tải gạo, lắng nghe những tiếng động vọng lại từ phía kia.

 

Rất lâu sau, cánh cửa phòng mở ra, mẫu thân ta bước đến nắm lấy tay ta: "Đại Nha, con có muốn xem kẻ cặn bã kia phải chịu kết cục như thế nào không?"

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về, mẫu thân ta nói chuyện với ta. Ta vẫn chưa thể tin vào sự thật rằng mẫu thân đã tỉnh táo, cứ ngơ ngác để bà dắt vào trong phòng.

 

Trên chiếc ghế "đặc biệt" từng được dùng để hành hạ mẫu thân ta đến sống dở c.h.ế.t dở, phụ thân ta đang bị trói chặt.